Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 46: Hô hấp nhân tạo




Editor + Beta: Tiểu Hy.

Cuối cùng Chung Ngưng để Hứa Huyền Thụy ngồi ở một bên nghỉ ngơi, cô thu dọn đồ đạc sau đó cùng anh rời đi. Dưới sự yêu cầu của cô, Hứa Huyền Thụy rốt cuộc cũng để cô lái xe.

Lần đầu tiên được sờ vào tay lái đã thèm từ lâu, Chung Ngưng lại không hưng phấn, chỉ vì Hứa Huyền Thụy làm cô bực bội.

Đàn ông thật là phiền toái!

Trên thực tế dạ dày của Hứa Huyền Thụy đã không thành vấn đề, lúc trước chỉ là đã chịu kích thích nên lập tức đau, nhưng Chung Ngưng không tin anh, kiên trì cho rằng anh mạnh miệng.

Nhìn vẻ mặt Chung Ngưng không vui, rất giống với bà mẹ vừa càu nhàu vừa chăm sóc mình, anh cảm thấy vẫn là để cô tiếp tục hiểu lầm đi.

Chung Ngưng vừa lái xe, vừa chú ý các quán ăn trải dài ven đường. "Anh muốn ăn cái gì, chờ đóng gói rồi đem về ăn."

Hứa Huyền Thụy không muốn ăn, Chung Ngưng liền lý giải hiện tại anh chưa ăn nên cái gì cũng không muốn ăn, nhưng không ăn sao được? Đi ngang qua một tiệm cơm lá sen, Chung Ngưng hỏi: "Ăn cơm lá sen không? Quán này tôi ăn rồi, ăn khá ngon."

Cô giảm bớt tốc độ, Hứa Huyền Thụy liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không có cảm giác. "Không ăn."

Đi ngang qua một quán canh, Chung Ngưng nói: "Nếu không thì ăn canh đi? Canh gà đen, canh vịt, canh ba ba? Rất bổ đó."

"Tôi không cần bổ."

Chung Ngưng: "..." Vậy anh còn cần ăn không? Kiên nhẫn của cô đang dần trôi đi.

Phía trước có quán cháo Triều Sán, Chung Ngưng một lần nữa bốc cháy lên hy vọng, dạ dày không thoải mái ăn cháo là tốt nhất, hơn nữa cháo ở Triều Sán ăn rất ngon. "Ăn cháo đi, dưỡng dạ dày."

Hứa Huyền Thụy tán đồng gật đầu, "Ừm."

Chung Ngưng đột nhiên rất có cảm giác thành tựu, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười. Thời điểm cô chuẩn bị quẹo vào quán cháo, Hứa Huyền Thụy lại nói, "Tôi muốn ăn cháo cô nấu."

"Cái gì?"

"Cô nói cô biết nấu cháo."

Này, tôi nói tôi biết nấu, nhưng chưa nói sẽ nấu cho anh đúng chứ? Đã tới quán cháo, Chung Ngưng vẫn là quẹo vào.

"Hứa tiên sinh, cháo tôi nấu hương vị không bằng một phần mười nơi này, vì không để anh phải chịu tội, tôi đi mua cho anh một phần. Anh ở trên xe chờ tôi." Dù sao nói đúng không mang thù, không sợ đắc tội anh. Cô không trưng cầu ý kiến anh mà là báo cho anh một tiếng, nói xong cô liền mở cửa xuống xe.

Chung Ngưng đi khoảng mười phút, Hứa Huyền Thụy ở trong xe suy nghĩ hành động kế tiếp.

Chung Ngưng lại lần nữa ngồi vào chỗ lái, đặt cháo xuống rồi khởi động xe.

"Đi đường Quảng Bắc đi." Hứa Huyền Thụy nói. Đi đường Quảng Bắc sẽ tới nhà Chung Ngưng trước, còn về nhà Hứa Huyền Thụy thì đi đường Quảng Nam gần hơn.

"Tôi đưa anh về nhà trước, sau đó tôi lại gọi xe về." Tuy rằng Hứa Huyền Thụy hiện tại thoạt nhìn không sao, nhưng làm chuyện tốt thì làm đến cùng.

"Ừm, cô đưa tôi về nhà rồi tôi lại đưa cô về." Để bạn gái tương lai của mình tự về nhà vào buổi tối? Anh không muốn độc thân cả đời.

Chung Ngưng nhíu mày, hung hăng liếc Hứa Huyền Thụy một cái, sao cô cảm thấy Hứa Huyền Thụy một chút cũng không nghe lời vậy? Được, anh là ông chủ, không ra lệnh cho cô là tốt rồi, còn muốn anh nghe lời mình? Nếu làm bạn gái anh, anh có thể thay đổi hay không...

Chung Ngưng ảo não vô cùng, cô không nên làm loại giả thiết này. Cô không muốn làm bạn gái anh, cái loại hình ảnh này thật sự quá khó có thể tưởng tượng.

Hứa Huyền Thụy đã nói nói vậy, Chung Ngưng liền lái xe đến đường Quảng Bắc, tới bên ngoài tiểu khu, Chung Ngưng dừng xe, cởi bỏ đai an toàn.

"Hứa tiên sinh, tôi về đây, trên đường anh..." Cô còn chưa dứt lời, lực chú ý đã chuyển dời đến trên tay.

Lúc này, ngón tay thon dài của Hứa Huyền Thụy đang đặt trên bàn tay Chung Ngưng mở đai an toàn, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú Chung Ngưng.

Cô cứng đờ, thân thể căng chặt, ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ hai giây, tay Chung Ngưng run lên, lúc trước ấn được một nửa, bây giờ liền ấn mạnh hơn, "Lạch cạch" một tiếng, đai an toàn mở ra.

Thanh âm này đánh vỡ sự yên lặng, Chung Ngưng vội vàng rút tay về.

"Chung Ngưng, chúng ta nói chuyện đi." Biểu tình Hứa Huyền Thụy nghiêm túc, ngữ khí ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều.

Chung Ngưng tựa như nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình, cô đại khái biết được anh muốn nói gì, cô... có chút sợ hãi khi nghe amh nói. "Nói chuyện gì? Chuyện công thì ngày mai nói, còn việc tư... không cần nói."

Vừa rồi lúc chơi bóng, cô đột nhiên nghĩ kỹ. Muốn cô chấp nhận làm bạn gái anh, cô tạm thời không nhận lời được, nhưng cô cũng biết mình đã động tâm. Còn nữa, cô không biết Hứa Huyền Thụy rốt cuộc thích mình bao nhiêu. Nói thực ra, nếu không phải chính tai nghe thấy anh nói, cô sẽ không tin đây là sự thật. Cứ cho là làm việc chung hơn một tháng, Hứa Huyền Thụy cảm thấy có chút đặc biệt với cô, thế nhưng sự đặc biệt này cô lại không thể nhìn thấy cũng không để cô giúp anh chia sẻ gánh nặng. Cần phê bình anh vẫn sẽ phê bình, cô không cảm nhận được là anh thích mình.

Hứa Huyền Thụy không giống với những người đàn ông cô biết, phương thức thích cũng không giống nhau, nhưng cô không tin là anh thích cô.

Cô trốn tránh Hứa Huyền Thụy đều thấy, cô càng trốn, anh lại càng tích cực. "Toà án trước khi tuyên án đều cho lời trăn trối cuối cùng, cô cho tôi đáp án trước, tôi cũng cần phải để cô biết suy nghĩ của tôi."

Chung Ngưng: "..." Có thể đừng nói nghiêm trọng như vậy không? Hại cô có loại ảo giác như mình sắp bị lột đi sự tự do.

Cô cắn cắn môi dưới, phó mặc cho trời, nói: "Vậy anh nói đi."

Hứa Huyền Thụy thở dài một hơi, rất có ý vị phiền muộn, anh nhìn Chung Ngưng. Loại ánh mắt chuyên chú này, có vẻ rất sâu tình.

"Thời gian chúng ta ở bên nhau phần lớn là vì công việc, tôi biết tôi ở trong công việc là một cấp trên nghiêm khắc không ôn hòa, đối đãi với cô thái độ cũng không được tốt, thế cho nên cô không tin tôi thật sự thích cô. Có lẽ đối với cô mà nói, hành vi thổ lổ và thái độ với cô lúc trước đều là bình thường, nhưng với tôi, tôi cảm thấy mình có rất nhiều biến đổi ngoài ý muốn."

Lời anh nói đến đây là dừng lại, Chung Ngưng nỗ lực khống chế hô hấp của mình, không muốn tiết lộ cảm xúc của bản thân. Đợi một lát, anh cũng không nói tiếp, Chung Ngưng dần dần sinh ra bất mãn, cô muốn biết anh có gì biến đổi.

"Ừm, biến đổi gì?" Cô ra vẻ trấn định.

"Tôi còn tưởng rằng cô không muốn biết." Hứa Huyền Thụy khẽ cười nói.

Chung Ngưng buồn bực, "Tôi xác thật không muốn biết, cho nên tôi phải về nhà." Cô nghiêng người mở cửa, sau đó lại bị Hứa Huyền Thụy kéo lại.

Cô giận trừng mắt với anh, không khách khí mà nói: "Hứa tiên sinh, không nên động tay động chân."

"Vậy cô để tôi nói hết đã."

Chung Ngưng gật đầu, Hứa Huyền Thụy buông cô ra.

"Tôi không thích nhìn thấy cô bị người khác khi dễ, không thích cô gặp phải vấn đề nan giải không dám tìm tôi, không thích cô đi xem mắt, không thích cô đi ăn cơm với người đàn ông kia."

Chung Ngưng nhíu mày nhìn anh, bộ dáng có chút ghét bỏ. Hứa Huyền Thụy tiếp tục nói: "Tôi thích nhìn bộ dáng ngốc ngốc của cô..."

"Anh mới ngốc!" Cả nhà anh đều ngốc!

Hứa Huyền Thụy cười, "Thích bộ dáng đáng yêu của cô, như hiện tại."

"Còn tôi một chút cũng không thích bộ dáng hiện tại của anh!" A a a, thật là phát điên mà, anh đây là thổ lộ sao? Không phải chứ? Nhất định không phải!

"Thật sao?" Hứa Huyền Thụy nhíu mày một chút, đôi mắt cũng hơi hơi tối lại, biểu tình nhẹ nhàng tựa như cũng biến mất, nhìn có chút đáng thương.

Nháy mắt Chung Ngưng liền mềm lòng, Hứa Huyền Thụy đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: "Không sao, tôi sẽ không thường xuyên nói lời này... Nói một cách lừa tình đi, cô thích bộ dáng ngày thường của tôi là được." Tuy rằng tính cách của anh với Tề An Trạch khác nhau như trời với đất, nhưng là người với người ở chung lâu, nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Hứa tiên sinh, anh xác định đây là lừa tình chứ không phải là châm ngòi thổi gió chứ?

"Hứa tiên sinh, xin anh đừng lừa tình nữa được chứ?"

"Được."

Thế mà lại phối hợp như vậy, Chung Ngưng rất vui mừng, bởi vậy chỉ đạo anh một chút, "Anh hãy đem lời muốn nói, lời ít mà ý nhiều nói ra đi, sắc trời không còn sớm."

Hứa Huyền Thụy gật đầu, "Tôi là một người chuyên nhất, một khi nhận định thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Tôi hy vọng cô đồng ý làm bạn gái tôi, nếu cô tạm thời không muốn công khai, vậy không công khai. Nếu cô không đồng ý, vậy ngày mai cô xuống tay sửa chữa quy tắc cho nhân viên đi."

Chung Ngưng khó có thể tin, "Anh đang uy hiếp tôi sao?"

Hứa Huyền Thụy suy tư một hồi, "Nếu hữu dụng thì chính là vậy."

"Hứa tiên sinh, gặp lại sau!"

Chung Ngưng quay người, Hứa Huyền Thụy kéo cô lại, lúc này anh dùng sức, trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực, sau đó gắt gao ôm lấy.

Hai người ngồi trên xe, nghiêng người, tư thế không hề mỹ cảm.

Không mỹ cảm nhất chính là Chung Ngưng, Hứa Huyền Thụy dáng cao chân dài cánh tay tất nhiên cũng dài, ôm chặt lấy eo Chung Ngưng, an tĩnh ôm gần nửa phút, eo cô khó chịu. "Anh buông tôi ra."

"Không buông." Anh đã cảm giác được cảm xúc của cô đang mềm hoá. Trước kia Tề An Trạch có nói, lúc con gái giận, đơn giản nhất cơ bản nhất chính là nói tốt, trực tiếp nhất chính là gắt gao ôm lấy, dù cho các nàng giãy giụa cũng không buông ra, ôm không đến nửa phút các nàng sẽ từ bỏ giãy giụa, nhưng có khả năng sẽ khóc, sau đó lại nhận sai với các nàng, làm chút bảo đảm, mà hữu hiệu nhất chính là trực tiếp hôn, giãy giụa nhiều nhất cũng chỉ mười giây, còn sẽ không khóc.

Tuy rằng lúc ấy Hứa Huyền Thụy cực kì khinh bỉ những lời Tề An Trạch nói, nhưng vẫn là chỉ ra chỗ không logic, "Không phải sau khi bị cường hôn sẽ trực tiếp tát cho một bạt tai ư?"

Lúc ấy Tề An Trạch giảng giải với anh, "Không không, sau khi bị hôn các nàng sẽ thẹn thùng đến không dám nhìn cậu."

Cho tới hôm nay, Hứa Huyền Thụy vẫn bảo trì thái độ hoài nghi với lời hắn nói, nhưng hiện tại không rảnh lo nhiều như vậy.

Đúng rồi, lúc ấy Tề An Trạch cảm thấy bản thân quả thực là tri thức uyên bác so với Hứa Huyền Thụy, cực kì thiếu đòn mà vỗ vỗ bả vai anh nói: "Về sau cậu không theo đuổi được con gái thì không cần nản lòng, tôi dạy cho cậu."

Hứa Huyền Thụy tỏ vẻ một chút cũng không cần, nói: ""Các nàng" từ miệng cậu đã biểu hiện ra thuộc tính tra nam[1] của cậu rồi, cho nên tôi đối với cậu xin miễn thứ cho kẻ bất tài."

[1] Tra nam: là những tên đàn ông không có tính tốt, nhân cách xấu xa, bỉ ổi.

Chuyện xưa như mây khói.

Mà hiện tại, Chung Ngưng cắn răng nói: "Eo tôi đau."

Động tác ôm của Hứa Huyền Thụy chợt cứng lại, anh buông cô ra.

Chung Ngưng không khóc, mà cúi đầu, xoa xoa cái eo đau nhức.

Hứa Huyền Thụy đột nhiên cảm thấy thất bại, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy bên tai ửng đỏ của cô, cảm giác thất bại nhanh chóng thay đổi thành cảm giác thành tựu.

"Cười cái gì mà cười!"

Không sai, Hứa Huyền Thụy cười, Chung Ngưng lại thẹn quá thành giận.

"Kỳ thật cô cũng thích tôi, đúng không?" Anh đã phán đoán từ phản ứng của Chung Ngưng.

Chung Ngưng phẫn nộ ngẩng đầu, còn chưa kịp mở miệng, môi đã bị chặn lại...

Lần này hôn không giống với lần trước, lần trước nửa đêm đứng trước phòng cho khách, Hứa Huyền Thụy chính là nhẹ nhàng dán vào một chút rồi rời đi, sau đó ho khan. Lần này, anh ngậm lấy cánh môi cô, như là nếm ra tư vị, nhẹ nhàng mà hút lấy...

"Mẹ ơi, trong xe có người đang hô hấp nhân tạo."

"Ai da! Bảo bối đừng nhìn."

"Vì sao không thể xem? Bọn họ đang hôn môi sao?"

"Không phải hôn môi, là hô hấp nhân tạo, bảo bối chúng ta mau về nhà đi."

Cuộc nói chuyện của đôi mẹ con cách một cửa sổ truyền vào, Chung Ngưng nghe thấy được, bỗng chốc mở hai mắt, đẩy Hứa Huyền Thụy ra.

Bên trong xe không gian nhỏ hẹp, Hứa Huyền Thụy không thể hoàn toàn thi triển năng lực, Chung Ngưng đẩy anh rất dễ. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, còn có cánh môi ướt át, anh rõ ràng động tình, chỉ muốn ôm lấy cô, càng thêm dùng sức mà hôn cô.

Nhưng đó chỉ là ý niệm kêu gào điên cuồng ở trong lòng, anh không có hành động, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu, không thể quá kịch liệt, sẽ dọa đến cô.

Về sau, dần dần từng bước một.

Hiện tại Chung Ngưng không biết nên nói gì, cô cảm thấy mình cần phải bình tĩnh.

"Tôi thật sự phải về nhà."

"Được. Tôi đưa cô về."

"Tôi không cần anh đưa!"

Hứa Huyền Thụy nghe lời, cười cười với cô, nói: "Ừm, về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi."

Chung Ngưng đáp một tiếng rồi nhanh chóng xuống xe.

Buổi tối hôm nay, Chung Ngưng lại mất ngủ, thật vất vả mới ngủ được thì lại có ác mộng, trong mộng Hứa Huyền Thụy vẫn luôn đuổi theo cô, cô cứ chạy chạy mãi, muốn vùng thoát khỏi anh, muốn chờ anh chạy mệt rồi từ bỏ, nhưng anh chạy ở phía sau rất nhẹ nhàng, chỉ có cô ở phía trước chạy trốn mệt xỉu.

Hôm sau tỉnh lại trong hồi chuông báo thức, Chung Ngưng phát hiện mình không động đậy nổi, xác thực chính là toàn thân đau nhức, không dám động đậy. Ngày hôm qua vận động kịch liệt đã để lại di chứng, hiện tại cô rất hối hận. Nếu không đi chơi bóng với Hứa Huyền Thụy, toàn thân sẽ không bị đau nhức chứ? Nếu không cùng anh đi chơi bóng, dạ dày anh không đau cô không phát hiện cũng không tiễn anh về nhà, như vậy tối hôm qua sẽ không...

Hiện tại nụ hôn đầu của cô đã triệt triệt để để không còn.

Hôm nay cô không muốn đi làm, làm việc ở RZ hơn bốn tháng tới nay, lần đầu tiên cô có ý nghĩ như vậy.

Nghĩ chỉ là nghĩ, cô vẫn thành thành thật thật kéo cái thân đau nhức rời giường rửa mặt đi làm.

Ở trên đường, cô vẫn luôn suy nghĩ hôm nay phải đối mặt thế nào với Hứa Huyền Thụy. Là giống như trước, quy quy củ củ nhận mệnh nghe lời, hay là giống tối hôm qua, vừa hùng hổ vừa... Aaaaa, tối hôm qua cô hùng hổ như vậy, anh sẽ không ghi thù cô chứ? Cứ coi như không ghi thù thì cũng ghi tạc trong lòng, làm sao bây giờ?

Xuống xe, thời điểm đi vào cao ốc Cẩm Thái, cô còn đang rối rắm vấn đề này, thẳng đến khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Hứa Huyền Thụy đứng ở trong thang máy.

Lúc chưa thấy thì nghĩ rất nhiều, thật sự gặp được, liền cái gì cũng không nghĩ, cô đi vào thang máy, sau đó xoay người đối mặt với cửa thang máy. Tựa như không có gì khác với ngày thường, chỉ có Hứa Huyền Thụy biết, cô không nhìn anh, không cười với anh, cũng không chào anh.

Không sao, điều đó chứng mình thái độ của cô đã thay đổi.

Mỗi ngày vừa đến văn phòng, Chung Ngưng đều sẽ đi sửa sang lại phòng Hứa Huyền Thụy, lau lau bụi bẩn gì đó, hôm nay lúc cô làm còn cố ý mở cửa thật lớn.

Hứa Huyền Thụy thấy thế, trong lòng bất đắc dĩ nhưng không nói gì. Anh vẫn biểu hiện giống ngày thường, cũng không đem tầm mắt đặt trên người Chung Ngưng nhiều lần, biểu tình trên mặt vẫn như cũ.

Một cái buổi sáng an an ổn ổn không có việc gì mà vượt qua, ngay cả cơm trưa, anh cũng không có tỏ vẻ gì, Chung Ngưng chậm rãi yên tâm không ít, vui vui vẻ vẻ mà đi ăn cơm với Giang Mân.

Giang Mân nhìn thấy động tác của cô có chút mất tự nhiên, liền hỏi cô bị làm sao. Chung Ngưng cũng không nghĩ nhiều, nói: "Tối hôm qua đi đánh tennis, hôm nay toàn thân liền đau."

"Đánh tennis?" Giang Mân như suy tư gì đó.

Chung Ngưng đột nhiên ý thức được đề tài này không nên đi sâu vào, bởi vậy mơ hồ cho qua, đổi đề tài. Không bao lâu Giang Mân lại hỏi: "Chuyện em đi xem mắt cả công ty đều đã biết, thế nào? Nghe nói người đàn ông kia cũng không tệ lắm."

"Chị nghe ai nói vậy?"

"Đương nhiên là nghe Tề tổng nói."

Chung Ngưng không rõ đêm qua Hứa Huyền Thụy có phải là đến quán hải sản với Tề An Trạch và Cố Thiến Thiến hay không, không biết Tề An Trạch có thấy mình đi ăn cơm với Thiệu Dương, có biết Hứa Huyền Thụy đang theo đuổi cô hay không. Bởi vậy thật cẩn thận hỏi Giang Mân, "Tề tổng không chê cười em chứ?"

"Sao lại chê cười em, anh ấy rất cao hứng đó, còn hy vọng em sẽ thành công nữa."

Chung Ngưng không biết lời này là thật hay giả, cười cười nói: "Tề tổng thật là có tâm."

"Vậy em có xem mắt thành công không?" Giang Mân hỏi, đây mới là trọng điểm.

Chung Ngưng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, cười, sau đó gật gật đầu.

Giang Mân nghĩ cô đang thẹn thùng ngượng ngùng.

Vài phút sau, Tề An Trạch đang ăn cơm với Hứa Huyền Thụy thì nhận được tin nhắn, nội dung là: 【Chung Ngưng xem mắt thành công.】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.