Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 36: Xác thật rất đắt




Editor + Beta: Tiểu Hy.

Khoảng thời gian này công việc rất nhiều, thường xuyên qua thời gian tan tầm, Hứa Huyền Thụy vẫn bận rộn. Là một trợ lý chuyên nghiệp nhưng lại không cống hiến được gì nhiều nên tất nhiên cô muốn đem những việc vụn vặt, cùng với vấn đề ăn uống của ông chủ xử lý thật tốt.

Bởi vậy thời điểm giữa trưa tan tầm Hứa Huyền Thụy còn chưa ra, Chung Ngưng liền đi vào văn phòng hỏi anh: "Hứa tiên sinh, có cần tôi gọi cơm trưa không?"

Hứa Huyền Thụy nâng cổ tay xem thời gian, "Hà Minh đi rồi sao?"

"Hà Minh đã đi ăn cơm rồi." Trên cơ bản mỗi trưa Hà Minh đều cùng bạn gái ăn cơm, chỗ làm của bạn gái hắn cách đây không xa, hai người đúng là đang trong kỳ yêu đương ngọt ngào, đương nhiên có thời gian liền ở bên nhau.

"Vậy sao cô không đi?"

Lời này hỏi đến... ông chủ còn đang cẩn trọng làm việc, ăn cơm cũng không rảnh lo, một đám trợ lý lại mặc kệ anh mà cơm ngon rượu say, cô có chút không đành lòng. Đương nhiên, loại lời này thật là không thể nói ra, "Vừa rồi tôi hơi bận." Cái lý do này thật tốt, biểu hiện cô cũng rất nghiêm túc làm việc.

Hứa Huyền Thụy nghĩ ngợi một chút rồi đứng dậy, "Đi thôi, ra ngoài ăn."

Bữa trưa của Chung Ngưng đều là cùng đồng nghiệp tầng 15 đến nhà ăn gần đó ăn, có đôi khi ăn cơm hộp. Đi ăn cùng Hứa Huyền Thụy, thật ra là chưa từng có.

Dù sao cơm anh làm cũng ăn rồi, cùng nhau ăn cái cơm trưa cũng không sao, bởi vậy cô liền nhận lời.

Kỳ thật vừa rồi Hứa Huyền Thụy còn đang lo lắng cô sẽ cự tuyệt, thậm chí đã suy nghĩ nếu cô nói đã có hẹn, anh sẽ đáp như thế nào. Kết quả là, anh không cần nói gì cả.

"Cô muốn ăn gì?" Trên đường, Hứa Huyền Thụy xoay người hỏi.

Hai người là quan hệ lãnh đạo và cấp dưới, bình thường đều là Hứa Huyền Thụy đi ở đằng trước, Chung Ngưng theo sau, đôi khi cô đi chậm, khoảng cách giữa hai người có chút xa, muốn nói với cô một câu còn phải dừng lại quay đầu, thật phiền toái, thật muốn kéo cô đến bên cạnh.

"Tôi không kén ăn." Ừm, nói cách khác chính là - tùy tiện.

Hứa Huyền Thụy nhìn cô một cái thật sâu, "Chẳng lẽ không có gì đặc biệt muốn ăn à?" Kỳ thật anh mới là chân chính không kén ăn, đối với anh mà nói, ăn chẳng qua chỉ là bổ sung năng lượng. Chung Ngưng thì ngược lại, cô là một người thích ăn, đôi khi hôm nay muốn ăn cái này ngày mai lại muốn ăn cái kia.

Hứa Huyền Thụy cảm thấy bộ dáng của cô khi ăn rất vui vẻ, kỳ thật còn rất đáng yêu.

"Hải sản." Chung Ngưng không hề do dự liền nói ra hai chữ này, đêm qua cô gọi điện cho bà Tằng, bà nói gần nhà mới mở một quán hải sản, bọn họ đã đi nếm thử thức ăn, cực kì ngon. Vì thế cô liền nhớ mãi không quên hải sản.

Nhưng mà hải sản rất đắt, Chung Ngưng biết cái mồm sư tử to của mình. "Cháo hải sản..." Cháo hải sản cô cũng cực kì thích.

Hứa Huyền Thụy im lặng.

Hai mươi phút sau, xe ngừng ở trước một quán hải sản, kết quả Chung Ngưng không có ăn cháo hải sản, bởi vì cô từ chối việc gọi món. Hải sản của quán này hình như đặc biệt đắt, giá cả của một món cô làm việc một ngày cũng không trả nổi, cô không dám gọi, nhìn một cái liền đau tim.

Cô có chút áy náy, cảm thấy chính mình đã làm Hứa Huyền Thụy chịu thiệt. Nếu không phải vì cái mồm sư tử của cô, Hứa Huyền Thụy cũng không cần vì mặt mũi vì biểu hiện chính mình không keo kiệt cùng với có tiền mà tới nơi này ăn hải sản đắt như vậy.

Tuy rằng, anh xác thật có tiền, ừm, cũng không keo kiệt. Nhưng anh phải tiêu tiền vì cô, điều này không nên.

Được rồi, về sau có cơ hội lại báo đáp vậy.

Chung Ngưng đột nhiên phát hiện, cô thiếu nợ anh không ít.

"Thật đắt." Chung Ngưng cảm khái nói.

Tâm tư của cô sao Hứa Huyền Thụy lại không hiểu, anh nhẹ nhàng nói: "Xác thật rất đắt."

Vẻ mặt Chung Ngưng đau lòng, Hứa Huyền Thụy lại nói: "Cho nên lát nữa tốt nhất đừng lãng phí."

"Ừm, không lãng phí." Một miếng liền tốn cả đống tiền, lãng phí thì thật đáng xấu hổ.

Bởi vì không muốn lãng phí, Chung Ngưng ăn có chút nhiều, nhiều đến nỗi trong một thời gian ngắn cô không muốn ăn hải sản nữa.

Trên đường về công ty, bởi vì đoạn đường nào đó đã xảy ra sự cố giao thông, kẹt đường hết nửa giờ, vì thế bọn họ đến muộn.

Cùng ông chủ đến trễ thì không sao, nhưng ở trước mắt bao người phạm lỗi, Chung Ngưng vẫn là thấy chột dạ.

Cửa văn phòng tổng giám rộng mở, nhìn vào thì thấy Tề An Trạch ngồi ở bên trong.

Nghe được động tĩnh, Tề An Trạch quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng đã trở lại, cười nói: "Hai người đã trở lại."

"Có chuyện gì?" Hứa Huyền Thụy nghiêm trang hỏi.

"Đương nhiên là có chuyện."

Hứa Huyền Thụy nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói, Tề An Trạch lại nhìn về phía Chung Ngưng, nói: "Tôi tới tìm Chung Ngưng."

"Tôi?" Chung Ngưng kinh ngạc.

Tề An Trạch gật đầu, Hứa Huyền Thụy hoài nghi nhìn hai người.

"Nghe nói cô đi xem mắt?" Tề An Trạch đột nhiên nghiêm túc.

Đối với việc này, cô cũng không có gì ngượng ngùng. "Đúng vậy."

"Vậy vị học trưởng mà cô yêu thầm kia thì sao? Không phải cô nói muốn đi tìm anh ta sao?" Tề An Trạch chính là vẫn luôn nhớ kỹ học trưởng của Chung Ngưng.

Tề An Trạch không nói, Chung Ngưng cũng suýt quên mất mình đã từng nói lời này, kỳ thật cô cũng không quá thích học trưởng. Học trưởng với cô mà nói, là một hồi ức tốt đẹp, xa xôi và mờ ảo. Cô cũng không quá muốn gặp lại học trưởng, tựa như lời Hứa Huyền Thụy đã nói, có lẽ đã là cảnh còn người mất, cô cảm thấy nếu học trưởng thật sự khác biệt lớn với trước kia, cô sẽ thất vọng.

Để cho anh ấy luôn tồn tại trong hồi ức là được rồi.

Nhưng, suy nghĩ trong lòng mình không cần thiết phải nói ra. Cô cười cười, nói: "Có khả năng tôi không có duyên với học trưởng rồi."

"Chẳng lẽ cô có duyên với người đàn ông xem mắt kia?" Tề An Trạch không phải nhiều chuyện, chỉ là cảm thấy con người Chung Ngưng không tồi, hơn nữa Hứa Huyền Thụy đối xử với cô có chút khác biệt, hắn không hy vọng Chung Ngưng nhanh như vậy liền có cuộc vui mới mà quên đi ông chủ của cô.

Tầm mắt Hứa Huyền Thụy vẫn luôn dừng lại trên người Chung Ngưng, mặt vô cảm.

Thừa nhận ánh mắt của hai ông chủ làm Chung Ngưng có chút áp lực, nhớ rõ ngày đó Hứa Huyền Thụy cũng quan tâm đến vấn đề tình cảm của cô một hồi, cô cảm thấy có chút quái dị.

"Hẳn là có đi, ít nhất là đã quen biết."

"Xem ra đây là động tâm rồi, đến học trưởng cũng trở nên không có duyên." Lúc trước còn tâm tâm niệm niệm học trưởng, hiện tại lại vì sự xuất hiện của một người khác mà không nghĩ đến nữa, đây không phải là động tâm thì là cái gì?

Chung Ngưng không khỏi đỏ mặt, cũng may Tề An Trạch cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi, kịp thời dừng đề tài này lại mà hỏi: "Phòng của tiểu thư Cố gia thiết kế thế nào rồi?"

"Chung Ngưng cô ra ngoài trước đi." Hứa Huyền Thụy kêu Chung Ngưng ra ngoài, chờ cô đi ra rồi đóng cửa lại mới nói với Tề An Trạch: "Thiết kế này cậu làm đi..."

"Sao lại muốn để tôi làm?" Tề An Trạch có ý kiến rất lớn.

"Tôi rất bận, còn có vị Cố tiểu thư kia không phối hợp, tôi không rảnh mà đi ứng phó với cô ta."

Tề An Trạch nghe ra manh mối, vẻ mặt nghiền ngẫm. "Cố Thiến Thiến sao lại không phối hợp?"

"Cậu quen biết cô ta?"

"Cũng không tính là quen, trước kia từng gặp qua vài lần, là một đứa trẻ rất có cá tính."

"Thiết kế tôi đã làm đúng ý cô ta, hiện tại cô ta lại cố ý kén chọn, còn tiếp tục như vậy thì công trình sẽ không hoàn thành đúng hạn." Biểu tình Hứa Huyền Thụy nghiêm túc.

"Tôi không rõ, vì sao hôm trước cậu lại đột nhiên nói muốn nhận?" Căn bản đây không phải là phong cách làm việc của Hứa Huyền Thụy.

"Bởi vì nhàm chán." Anh xác thật là quá nhàm chán mới có thể làm loại chuyện này.

Tề An Trạch cẩn thận cân nhắc một phen, thở dài một hơi, nói: "Được rồi, việc này cứ giao cho tôi."

Hai người lại nói một ít chuyện khác, Tề An Trạch liền rời đi, mới đi được vài bước hắn lại quay đầu. Hứa Huyền Thụy khó hiểu nhìn hắn, "Còn có việc gì sao?"

Tề An Trạch muốn nói lại thôi, "Không có việc gì."

"Có gì thì nói."

Nếu Hứa Huyền Thụy đã nói như vậy, Tề An Trạch đành phải mở miệng. "Cậu tốt với Chung Ngưng một chút đi, nếu cô ấy về nói với bạn trai ở đây bị ủy khuất rồi cậu ta khuyên cô ấy từ chức thì... Tôi không muốn tìm trợ lý mới giúp cậu nữa đâu."

Hứa Huyền Thụy không vui, "Ai nói tôi không tốt với cô ấy?"

Tề An Trạch một bộ dáng mọi người đều biết, "Không phải là cậu không tốt với cô ấy mà là cậu không tốt với ai hết, những nhà thiết kế kia thì khác, còn Chung Ngưng là cấp dưới của cậu, cả ngày theo vào cùng ra, cơ hội chịu ủy khuất tương đối nhiều, áp lực cũng lớn."

"Cô ấy không có bạn trai."

"Nhìn dáng vẻ hình như sắp có rồi."

Cho dù có cũng là của anh! Lời này Hứa Huyền Thụy rất muốn nói ra, nhưng anh nhịn. Anh đột nhiên có chút bực bội, tên đàn ông xem mắt kia hẳn là muốn phát triển hơn với Chung Ngưng, tuy rằng hiện tại cô còn chưa nhận lời, nhưng về sau gặp nhiều có khả năng sẽ động tâm. Anh cũng không thể mỗi lần đều đi phá hư, vả lại bọn họ gặp mặt anh cũng không nhất định sẽ biết.

"Vừa rồi cậu nói, khách sạn Năm Hồ ở thành phố H muốn sửa chữa thiết kế?"

Tề An Trạch gật đầu.

"Tôi đi."

Tề An Trạch vẫn đang trong cơn khiếp sợ thì bị Hứa Huyền Thụy mời ra ngoài, nếu muốn đi công tác, vậy phải nhanh chóng xử lý xong mấy chuyện trong tay, còn phải bố trí cấp dưới đi công tác.

Sau khi ra khỏi văn phòng Hứa Huyền Thụy, Tề An Trạch vẫn luôn rất buồn bực, vẫn luôn nghĩ rồi đoán, nhưng mà không nghĩ ra cũng không đoán ra được, hắn thậm chí còn hoài nghi Hứa Huyền Thụy có phải đã uống lộn thuốc hay không.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết.

Lúc nhỏ Tề An Trạch nổi danh là bé con tò mò, sau khi lớn lên tất nhiên vẫn giữ lại bản tính đó. Loại chuyện tìm đáp án này chơi vui như vậy, hắn phải đi thăm dò mới được.

Chuyện phải xử lý quá nhiều, buổi tối Hứa Huyền Thụy tăng ca, Chung Ngưng và Hà Minh cũng đều ở lại.

Tăng ca đến tối khuya, Hứa Huyền Thụy lại tương đối tiện đường, tất nhiên liền gánh vác trách nhiệm đưa Chung Ngưng về nhà.

"Mệt sao?" Ở trên xe, Hứa Huyền Thụy nhớ tới những lời Tề An Trạch nói lúc chiều.

"Vẫn ổn."

"Cô có ý kiến gì với công việc không?"

Bị ông chủ hỏi loại vấn đề này, trong lòng Chung Ngưng liền khẩn trương. "Tôi rất thích công việc này, có thể học được thêm rất nhiều thứ."

"Cô nói với tôi lý do quan trọng nhất mà cô không muốn rời khỏi RZ đi."

Cái này... Thật sự phải nói sao?

Vẫn là nói vậy.

"Rất nhiều người muốn tìm việc ở RZ, bởi vì RZ có thực lực, ở đây có không gian để tiến bộ, phúc lợi công ty cũng tốt. Tôi phải làm việc thật tốt để thể hiện giá trị của mình, tăng năng lực của mình lên, còn có, mua chiếc xe mà tôi mong ước." Cô hận không thể ôm đùi Hứa Huyền Thụy mà nói: "Tổng giám, đừng để tôi cuốn gói đi, tôi thật sự không muốn rời khỏi anh và công ty!"

"Mua xe?" Hứa Huyền Thụy có chút ngoài ý muốn.

"Ừm."

"Không tồi." Tiền lương của công ty cao, hẳn là cô sẽ không dễ dàng rời đi.

"Ngày mai cô cùng tôi đến thành phố H công tác, hai ngày một đêm, đêm nay cô thu dọn hành lý đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.