Yêu Thầy... Có Được Không???

Chương 31




Em Ko biết anh có thể thử làm người yêu em Ko?

-Sao? Bao lâu Ko đồng ý lời tỏ tình sao tự nhiên lại đồng ý, có phải thấy tui tốt quá Ko?

-Thiên cơ bất khả lộ

-Ừm, từ nay em làm người yêu của anh, lúc nào Ko đi làm anh đều ở bên cạnh.

-Trước đây Ko phải cũng thế?

-Ừ.. Anh đưa em về nhà nhé!

-Ko cần, em có xe.

-Ừ..m, mai anh đón em đi làm.

-Ừm. Em về đây..

Cô biết cô làm người ta khó xử, Ko nên từ chối người ta..nhưng làm sao cô có thể tình cảm được với người khác? Cô vẫn Ko làm được. Thật sự còn yêu anh quá nhiều..

Người đó là ai? Là 1 đồng nghiệp của cô, giỏi thì rất giỏi, tính cách rất dễ chịu, hiền lành dễ mến, nhiều lúc người ta sẽ tưởng là nữ. Đã theo đuổi cô từ lâu, luôn bám dính lấy cô, nói yêu cô, có từ chối cũng Ko nản chí. Cô nghĩ người này có thể đem lại cảm giác cho cô, cho cô bớt nhớ anh, mang lại hạnh phúc cho cô..

Mọi việc cứ như vậy, từ 1 lời đồng ý hết sức đơn giản. Hàng ngày cô được đưa đón, được chăm sóc rất chu đáo, thỉnh thoảng 2 người cùng đi ăn cùng đi uống hay xem phim, đi chơi. Dẫu làm cùng nhau nhiều việc vậy mà tình cảm giữa 2 người Ko tiến triển mấy, vẫn ở mức bạn bè.

Ngồi suy nghĩ lại suy nghĩ. Suy nghĩ về cái j? Tất nhiên là về anh. Có phải cô giống thiếu nữ tương tư Ko? Nhưng mà, cô đã hết tuổi thiếu nữ rồi..

"Reng..reng.."

-A lô..

-Linh hả cháu?

-Ai đấy ạ?

-Bác là bố thằng Sơn đây, bác chỉ báo với cháu là thằng Sơn nó sắp sửa về, lúc 14h30,sân bay D, chuyến XXX.

-Dạ???? Vâng.. Cháu cảm ơn bác.

-Ko có j.. Thôii bác cúp máy nhé!

-Vâng.. Cháu chào bác.

-Ừ..

Cô cũng thắc mắc tại sao bố anh lại báo cô chuyện này? Cô cũng rất vui mừng khi nghe tin anh về nước nhưng 2 người vốn chẳng còn là gì của nhau. Gặp anh rồi cô sẽ nói:"Em yêu anh" chắc? Dù còn tình cảm sâu đậm với anh nhưng... thế Ko được. Nói là cô nhớ anh? Chẳng cái nào hợp lí..

Cô thật muốn gặp anh, sắp đến h rồi, cứ ra đấy rồi có gì tính sau. Lấy cớ bừa là được.. Đừng nói cô lụy tình nhá, cô vốn là lụy tình

Sân bay D

Cô đứng chờ, chờ mãi, thấy mọi người đi ra mà chả thấy người cô cần đâu nữa. Đứng đợi 15",30" rồi 45"... cô quyết định về nhà. Cô biết bố anh chẳng nói dối cô làm cái gì.. Vậy, anh đâu?

Cô gọi taxi rồi lên xe, nói địa chỉ nhà mình.. Gần đến nhà, đột nhiên muốn đến căn nhà năm xưa anh và cô ở chung, lại bảo bác lái tãi, cô liền bị mắng cho 1 trận.

Đến nơi. Căn nhà vẫn vậy, dù bụi có dày mấy lớp nhưng vẫn Ko thấy đổi. Đồ đạc của anh vẫn còn ở đây, có khi nào.. anh sẽ quay lại lấy đồ Ko? Nghĩ vậy cô liền ngồi ghế sofa đợi, đợi mãi, mãi đến lúc ngủ thiếp đi...

"Cạch"

Cô liền tỉnh dậy, hình như có tiếng mở cửa.

-Chào em.-Anh mỉm cười, người đứng trước mặt cô... là anh. Chính là anh. Là người cô luôn mong ngóng.. luôn nhớ nhung.. Anh vẫn vậy, khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt sâu hun hút...

-Anh...anh..Sơn...-Cô chạy ra ôm chần lấy anh, thiếu chút nữa ngã dập mặt. Anh để cho cô ôm, cô tựa đầu vào ngực anh, đã bao lâu rồi.. cô chưa được hơi ấm này bao phủ, đã bao lâu cô chưa được hít Hà mùi hương đặc trưng của anh...

Được 1 lúc, anh gỡ tay cô ra khỏi người.

-Sao em lại ở đây?

-Em..em... tình cờ đi qua rồi ghé vào..

-Em vẫn vậy nhỉ? Ko biết nói dối thì đừng có nói..-Anh cười, nụ cười này, ừ thì rất đẹp, nhưng có j khác biệt quá. Nhưng, anh vẫn rất hiểu cô, luôn đi guốc trong bụng cô, cô biết, mình nên nói thật cho anh..

-Anh.. còn anh đến đây làm j?

-Anh đến lấy chút đồ rồi đi, Ko ngờ gặp lại em trong hoàn cảnh này..

-Anh.. anh.. lí do.. vì sao năm đó anh lại bỏ đi.??

-Anh thấy chúng ta Ko hợp để làm người yêu, làm anh em Ko phải tốt hơn sao?-Lại mỉm cười, nụ cười này thật đáng ghét!

-Bây giờ... có thể quay lại Ko? Em rất nhớ anh, vẫn luôn mong gặp lại anh..

-Xin lỗi em, anh sắp sửa cưới rồi. Em đến chúc phúc cho anh nhé.-Sau 2 năm, cách nói chuyện của anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng.. cô Ko thích điều này. Coi cảm thấy anh thật xa lạ, đây Ko phải là con người cô từng biết. Cả những điều anh nói nữa.. tất cả đều là diễn..

-Anh nói dối.. Anh còn giận em chuyện năm đó phải Ko? Nếu anh còn giận thì đánh em đi, đừng bỏ em.. hic.. anh Sơn..-Cô bám lấy người anh, nước mắt chảy thành dòng sông. Trái tim như vỡ vụn..

-Xin lỗi, anh phải đi. Anh vào lấy đồ, có dịp chúng ta sẽ nói chuyện sau..-Anh gỡ tay cô ra, đi vào trong. Cô đứng đó, lặng im, trái tim cô đã bị anh đập nát.. chẳng còn gì nữa...

-Xin lỗi em, Linh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.