Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 36: Chương 36




Gân xanh gân đỏ nổi lên trong đôi mắt Do Phi, hắn cắn răng cắn lợi: "Vậy các cậu nghe cho kỹ, mẹ vợ tôi vì muốn hình tượng tôi đẹp lên, nên đã đặc biệt cho tôi uống thuốc xổ cả một tuần! Các chị gái, nếu muốn giảm cân nhanh, thì phải xổ ra nhiều, chúc các chị em thành công!"

Nghe Do Phi nói vậy, tôi có chút thất vọng: "Hoá ra là do bài tiết mới thành hả —"

"Sao mấy cậu phải nghiên cứu cơ thể người khác mới chịu được nhỉ! Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau." Lão K đứng dậy rót rượu cho Do Phi: "Cả bàn này đều là bạn học cũ, trong cả đám có mỗi cậu nổ phát súng đầu tiên, cậu đã thoát ra khỏi đám chúng tôi như vậy, án tử dễ tránh, án sống khó chuồn, trước sau gì cũng bị phạt ba chén! "

"Ha ha, được được được, hôm nay gặp được mọi người tôi rất vui, tôi nhận phạt.

Này, bàn các cậu có rượu gì thế?"

Hàn Đông cầm chai rượu lên xem: "Kiếm Nam Xuân."

"Không được, phải đổi thành rượu Mao Đài!" Do Phi kêu nhân viên phục vụ đằng xa: "Chị ơi, mang lên cho bàn em chai Mao Đài với."

Đổi rượu xong, Lão K lại rót rượu: "Dô đi người anh em, đợi lâu lắm rồi đấy."

"Ha ha, các cậu định bày mưu khiến tôi say khướt sao." Do Phi nói xong, giơ tay nốc một hớp cạn sạch.

Tôi dám đảm bảo rằng khi nói đến chuyện uống rượu, người Sơn Đông tuyệt đối đứng đầu về tửu lượng, khi bàn đến chuyện ép rượu, người Sơn Đông nếu đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.

Lão K mời Do Phi ba chén rượu, cả ba chén đều đổ vào bụng, đến lượt Hách Ngũ lại rót rượu: "Được, sảng khoái chứ, anh em ta làm một chén!"

Cô dâu bên cạnh mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ tươi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim, trên mặt là một nụ cười hé mở, hàng lông mi giả cứ nhấp nha nhấp nháy: "Em nghĩ chúng em nên dừng chén thôi, vừa xong anh ấy đã uống nhiều lắm rồi."

Sắc mặt Do Phi hửng giận: "Chẹp, con gái các em biết gì mà quanh co, anh ngồi ở bàn này, em cứ ra bàn bà con thân thích kia chào hỏi đi

Sắc mặt cô dâu nhất thời cứng đờ: "Có mỗi em sang đó chào hỏi sao?"

"Lúc bọn họ đến anh có qua chào rồi, giờ em tự đi là được, mệt thì cứ ngồi cùng bọn họ."

Cô dâu miễn cưỡng rũ váy và rời đi, Do Phi mang một chiếc ghế đến ngồi với chúng tôi: "Cô ấy ở ngoài thành phố, không hiểu các quy tắc ở đây, đừng chê cười ha."

Tôi giả vờ như chưa nghe thấy gì: "Do Phi, sao lại bỗng nhiên nguyện làm chú rể vậy? Tôi nhớ cậu từng nói rằng cậu chỉ đính hôn chứ không định cưới mà."

Do Phi có chút thẹn: "Tại vì...!chủ yếu là...!tôi con mẹ nó không phải sắp làm bố sao! Không hiểu tại sao lại dính, một lần sảy chân để hận nghìn đời!"

"Hả!" Lưu Tình kinh ngạc: "Cậu là đứa trẻ ham hố mới mười bốn mười lăm tuổi chắc! Đến cả biện pháp phòng ngừa cũng không biết?"

Trương Đình nghĩ không thông: "Chắc không phải đâu, cái đồ ong mật suốt ngày bay ra bay vào ngoài vườn hoa như Do Phi đây chắc phải hiểu tầm quan trọng của việc dùng biện pháp an toàn chứ?"

Do Phi lúng túng: "Cái đó mà tôi còn không hiểu sao! Bao cao su của tôi lại còn được nhập khẩu từ Mỹ đấy!"

Hách Ngũ cứ như vị trinh sát: "Nhập khẩu từ Mỹ...!chắc là hàng đảm bảo chất lượng đấy! Do Phi, đứa con đó có phải của cậu không?"

Lời này của Hách Ngũ khiến chúng tôi im bặt cả lũ, tôi thầm phát hiện hắn không khác một đứa trẻ non nớt, lời nào cũng dám nói ra được.

Do Phi hoá thẹn: "Sao không phải là tôi! Không phải tôi mà tôi còn cưới cô ấy ư!"

"Hàng nhái!" Tiểu Tân la lên khiến chúng tôi bật ngửa: "Áo mưa của cậu chắc chắn là hàng giả hàng nhái!"

Do Phi run cầm cập cứ như mắc tiểu, lập tức ưỡn thẳng lưng: "Hàng — giả — hàng — nhái!" Hắn quay sang lườm nguýt Hách Ngũ: "Phải! Chính là hàng — giả — hàng — nhái!"

Câu nói "hàng giả hàng nhái" gây sốc này của Tiểu Tân đã khiến Do Phi khôi phục lại bản lĩnh đàn ông, hắn niềm nở nịnh nọt khom lưng chào Tiểu Tân, vẻ xu nịnh lộ rõ trong lời nói: "Tiểu Tân, đến khi cậu kết hôn, tôi nhất định sẽ tặng cậu một món quà thật lớn!"

Hàn Đông rất nghiêm chỉnh bày ra thần thái "chồng Tiểu Tân": "Cậu định chuẩn bị quà gì lớn?"

Hách Ngũ biết mình vừa nói sai, chớp lấy lời nói như vừa tỉnh lại từ trong mơ: "Quà lớn của Do Phi chắc chắn to hơn chiếc tàu hoả!"

Do Phi bó tay với Hách Ngũ, lúc thì mắt hắn hiện nhiều lòng đen, lúc thì trợn nhiều lòng trắng, dở khóc dở cười như đang cố nhịn tiểu.

Hách Ngũ tiếp tục cố sửa sai bằng cách quay sang chúc rượu Hàn Đông: "Đợi đến khi cậu và Tiểu Tân kết hôn, tôi cũng phải tặng hai người một món quà thật dày!" Sau đó quay lại nhìn tôi và Lão K: "Đừng nóng vội, hai cậu cũng sẽ có quà! "

Tôi và Lão K nhìn nhau khó hiểu, tôi làm động tác mắng mỏ cực kỳ tiêu chuẩn với Hách Ngũ - khi đã chắc chắn hắn không nhìn thấy.

Tiểu Tân vỗ nhẹ đùi tôi, ho nhẹ một tiếng: "Chúng tôi còn chưa vội kết hôn, còn chưa có dự định gì đây, này, ta nên phân biệt việc nào là chính, việc nào là phụ, hôm nay là ngày vui của Do Phi, chúng ta phải chúc Do Phi vài chén! "

"Đúng vậy." Lão K thuận theo lời Tiểu Tân: "Nói không chừng cả đời này Do Phi chỉ kết hôn mỗi lần này thôi!"

Do Phi bất bình: "Sao lại nói tôi như tên buôn đám cưới vậy."

Tôi nói: "Cậu là người buôn hôn nhân cũng tốt, chỉ tội mấy cô gái vô tội bị cậu làm hại.

"

"Là ai làm hại ai vậy?" Do Phi tủi thân cực độ: "Các cậu chưa nghe nói sao, đây là thời đại đàn ông bị đem ra làm chó làm lợn, làm vật nuôi, địa vị của đàn ông không bằng thời trước nữa rồi."

"Lời này quá sức vô duyên!" Lưu Tình bày tỏ ý kiến: "Đàn ông mấy người dù có than thở thế nào đi chăng nữa cũng vẫn chiếm ưu thế hơn phụ nữ chúng tôi.

Chẳng cần nói gì sâu xa, đơn cử như vấn đề cần xử lý nhu cầu gấp chẳng hạn, cấu trúc sinh lý có sẵn của các ông tiện lợi hơn nhiều so với phụ nữ chúng tôi, chỉ cần kéo khóa quần ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể giải quyết nỗi buồn, chẳng cần phải ngại ngùng ngồi xổm lộ mông.

Ngay trên đường tới đây tôi gặp một người như thế, không che đậy gì luôn."

"Chính xác là vậy!" Trương Đình hăng hái khi nghe đến vấn đề sinh lý của đàn ông: "Tôi nghĩ thực ra các cậu cũng rất vĩ đại, các cậu xem, một là không ảnh hưởng giao thông, hai là có thể giải quyết nhu cầu, lại còn thuận tiện tưới tiêu cho hoa cỏ bên đường, thực hiện nghĩa vụ vì thành phố xanh tươi, đàn ông các cậu ngay cả việc đi tiểu còn đóng góp công đức cả hơn chúng tôi, thật cao cả biết bao!"

Hách Ngũ vừa nghe có người khen đàn ông cao cả, hắn được dịp phổng mũi: "Đúng vậy, thành phố này xanh đẹp là nhờ có đàn ông chúng tôi, lịch sử cũng là do đàn ông chúng tôi tạo nên, khẩu hiệu của chúng tôi là — Chỉ cần không xấu hổ, đều có thể đi tiểu khắp nơi!"

Thấy Hách Ngũ mặt mày hớn hở như vậy, sắc mặt Lão K, Do Phi và Hàn Đông đỏ chót như bị cây xương rồng đâm, bên phái nữ chúng tôi ôm bụng cười rạng rỡ, tươi tắn hơn cả những đoá hoa.

Do Phi kết hôn, vì vậy hắn chính là người bị ép rượu.

Bàn chúng tôi đều là cao thủ ép rượu, sau vài hiệp, Do Phi dù có tửu lượng có tốt đến mấy cũng say đến bảy tám phần.

Hắn lờ đờ con mắt, đến nói chuyện cũng không cần nghĩ: "Mọi người ngồi ở đây, từ hôm nay tôi sẽ chính thức nhập mộ, các cậu chuẩn bị một ít tiền giấy cho tôi."

"Được!" Lưu Tình thẳng thắn: "Tôi sẽ làm tiền giấy mạ vàng cho cậu!"

Do Phi đập đũa xuống: "Cậu không thấy lãng phí sao! Tiền âm phủ bình thường là được rồi, tôi trước giờ chưa từng phân biệt chủng tộc với tiền bạc!"

Dù sao tối nay Do Phi cũng phải động phòng hoa chúc, vì vậy khi chúng tôi thấy hắn đã uống kha khá, cũng hiểu ý mà thuyết phục hắn dừng uống.

Ai ngờ tên Do Phi này có lợi mà còn đòi thêm, hết mực muốn Tiểu Tân nhận ba ly rượu của hắn.

Tôi biết Tiểu Tân không uống được rượu trắng, nên tôi đứng dậy uống hộ nàng, nhưng Do Phi sống chết không đồng ý, Trương Đình và những người khác lại ở bên cạnh xúm lại trêu chọc, Tiểu Tân yếu thế, chỉ đành bó tay nhận rượu.

Chén thứ nhất, Tiểu Tân nhăn mặt; chén thứ hai, Tiểu Tân đỏ mặt; chén thứ ba, chân Tiểu Tân mềm nhũn.

"Không ổn sao?" Tôi hỏi nhỏ nàng.

Tiểu Tân sờ lên mặt: "Thấy nóng lắm, rượu Mao Đài thật khó uống."

"Ha ha, có nhiều người muốn uống còn không được đó." Tôi rót trà cho nàng: "Uống chút trà đi,

Do Phi cầm lên quả hồng mềm nhũn, vẫn bắt nạt người quá đáng: "Tiểu Tân quả là một bậc anh thư! Tôi lại mời cậu một chén!"

Tiểu Tân lắc đầu từ chối: "Không được không được, tôi không uống được rượu trắng, đang ngà ngà rồi đây."

"Cậu vừa uống rồi còn gì? uống mãi có thấy say đâu! Không được, cậu nhất định phải uống rượu tôi mời, hôm nay tôi rất biết ơn cậu.

Nào, chúng ta dô!"

Do Phi bày tỏ sự biết ơn một cách hết sức sống động, khiến Tiểu Tân không cảm động không được: "Nói đấy, chén cuối cùng thôi đấy!" Nói xong nàng ngửa cổ một hơi uống cạn.

Do Phi vẫn tiếp tục quấn lấy Tiểu Tân, tôi thấy hai mắt Tiểu Tân sắp đờ đẫn đến nơi, lòng hạ quyết tâm không đếm xỉa đến nữa, bèn quay sang nháy mắt ra hiệu với Lão K: chúng ta làm loạn thôi!

Lão K quả là một cộng sự hết nước chấm, từ việc tham gia lễ cưới của bạn học hay đi chúc mừng sinh nhật bạn bè, hai người chúng tôi đều có thể quẩy banh nóc nhà, sau nhiều lần dày công tôi luyện, sự hợp tác giữa chúng tôi đã đạt đến trình độ cực kỳ ăn ý.

Đôi khi tôi cũng nghĩ, Lão K là một người đàn ông tốt, nếu như không có Tiểu Tân, có lẽ tôi có một chút ít khả năng sẽ cho hắn cơ hội, nhưng trên đời không có cái gì gọi là nếu như cả, cho nên tôi chỉ có thể thở dài, cả đời này chỉ có thể coi hắn là anh em.

Hôn lễ có thể không náo nhiệt sao? Tay trái tôi cầm ly rượu, tay phải cầm chén trà nâng cốc với từng người một, uống cạn rượu trong ly rồi lén nhổ vào chén trà, sau đó lặng lẽ đổ nước trong chén trà xuống dưới gầm bàn.

Tôi hết lần này đến lần khác nhìn Hàn Đông rồi nhìn Tiểu Tân, trong lòng sinh giận, Hàn Đông nhìn ly rượu tôi mời hắn, hắn làm sao có thể chịu được tôi cứ liên lục mời hắn như vậy, một lúc sau mặt đỏ gay như đèn giao thông bên đường.

Lão K là một lão làng trong lĩnh vực rượu, không tốn quá nhiều sức để khiến mấy người Lưu Tình Hách Ngũ say bí tỉ, trong khi đó bản thân hắn vẫn bình an vô sự.

Tôi thấy Do Phi vẫn ở đó quấy rầy Tiểu Tân, tôi nhếch mép: Đến lượt ngươi! Tôi đung đưa lảng vảng bên cạnh Do Phi, cố hết sức chuốc rượu hắn, trong lòng thầm cầu nguyện đêm nay ngươi không động phòng được thì đừng có trách.

"Phi." Đây là lần thứ N tôi rót rượu cho hắn: "Để bày tỏ lời chúc chân thành lần thứ 8 của tôi, chúng ta uống thêm chén nữa!!"

Do Phi mắt đỏ mặt tái: "Quan, Quan Dương, mẹ nó chứ cậu thật, thật quá đáng! Không cho tôi động, động phòng hả!"

Tôi không thể vì vậy mà thỏa hiệp: "Anh Phi, anh còn giả vờ làm gì! Cậu động phòng với chị dâu từ lâu rồi cơ mà! Tối nay cứ thắp nến hoa chúc là được rồi, tôi hiếm khi mời rượu người ta lắm, cậu có định giữ mặt mũi cho tôi không đây."

Trương Đình mắt nhắm mắt mở kêu lên: "Đúng rồi, Do Phi, tôi, tôi tha thiết mong muốn Quan Dương nâng cốc chúc mừng cậu, đồ nhóc hôi nhà cậu đừng chỉ biết cứ mời rượu mãi mà không chịu uống rượu phạt nhá, mau uống đi!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.