Yêu Nhiều Nhưng Hận Cũng Không Thua Đâu, Thầy Giáo!!!

Chương 23: Nó là con tôi




Nhìn tình hình lúc này rất chi là căng thẳng, người nó thoáng run nhẹ vì bị 37 đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt cực kì nguy hiểm, khẽ nuốt nước bọt cái ''ực'' nó nở nụ cười xuề xòa với đám kia xong liền bắn ánh mắt oán hận tới phía Ken và Yuri không thèm giải thích hộ thì thôi đằng này hai người bọn họ còn ngồi xem phim miễn phí miệng thì toe toét khiến nó càng bực hơn. Mấp máy môi nó cất tiếng:- Mọi ... mọi người ... bình tõm ... bình tõm ha. Từ từ tui ... tui giải thích mà.

Lớp trưởng đại nhân cất tiếng đầy vẻ quyền uy:

- Nói.

Nó bắt đầu giải thích một cách ngắn gọn và nhanh nhất:

- Được rồi, mọi người nghe nè mình và cái tên hiệu trưởng mới kia không phải là tình nhân tình nhiếc gì đâu ( muốn bà vợ ổng băm thành cám hay sao mà gian díu với ổng ), mình với ổng là hai anh em họ mà bộ mí người không để ý họ của hai tụi mình hay sao ?! Tiện thể mình giới thiệu luôn bạn Ken-thân-mến-của-chúng-ta chính là em zai ruột của ổng đó.

Vừa nói xong hàng loạt mũi dao nhọn hoắt bắn về phía Ken làm cậu méo mặt còn nó ngồi đắc ý nghĩ ''Cười người hôm trước hôm sau người cười câu này đã thấm thía chưa ?!''. Sau đó anh Ken hào hoa nhà chúng ta bị 37 đồng chí mần thịt mà không ai cứu ( nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, cho chừa ) còn nó thì không biết là biến đi đâu mất tăm tiết đầu mãi tận tiết 2 mới thấy mặt và trên tay kèm theo một cái bao nho nhỏ. Nó đứng Trên bục giảng tỏ vẻ thần bí hỏi:

- Anh chị em tiết sau là tiết của em nào vại~

Linh Chi liền cất tiếng:

- Tiết sau á ? Hình như của bà Ngọc Ngúng Nguẩy thì phải á. Mà bay hỏi mần chi rứa ?!

Nó nở nụ cười nguy hiểm đáp:

- Xíu biết. Mà khoan tý đứa nào léng phéng há miệng nói lung tung cái gì thì .... cái gì tự biết đấy.

Hàng ngũ lớp 12A1 liền đứng bật dậy nghiêm trang chào kiểu quân ngũ miệng hô to '' Yes ser '' xong rồi thì lại tiếp tục '' công việc '' dang dở của mình. Bà cô ngúng nga ngúng nguẩy bước vô lớp nhìn phát ớn, tay đưa lên đẩy nhẹ kính mắt bà cô Ngọc cất tiếng:

- Các em ngồi xuống, hôm nay chúng ta sẽ ... bla ... blo.

Trên tay cầm quyển sách bà cô vừa đi xuống phía nó vừa đọc mà không hề hay biết sắp có chuỵn xảy ra với mình. Thò tay vào trong cái bao nhỏ kia nó lôi ra một bé thằn lằn tranh thủ lúc bại không để ý nó đứng phắt dậy nhẹ nhàng mà nhanh chóng đặt ẻm lên đầu bại, cả lớp 12A1 bắt đầu đếm ngược từ 10 ... 9 ... 8 ... 7 ... 6 ... 5 ... 4 ... 3 ... 2 ... 1 ... 0. Khi đã trở về con số 0 tròn trĩnh là ngay lập tức tiếng thét chói tai độc chiêu '' Sư tử gầm '' của bà cô Ngọc cất lên vang dội làm cho toàn bộ học sinh trong lớp nó phải bịt tai lại cho đến lúc cả bọn nghe thấy tiếng '' Bịch '' cả lũ mới ngó tới thân hình của bà cô đang an tọa dưới sàn nhà lạnh cóng. Nở nụ cười chiến thắng nó lại gần chỗ bại nằm nhìn nhìn một lúc rồi cất tiếng:

- Bại '' chết '' rồi. Hỏa thiêu.

Nghe nó nói xong cả lũ biết ngay là bà này sợ quá chết lâm sàn rồi mà, đứa nào đứa nấy cười ra nước mắt với câu nói của nó kèm theo là dáng nằm quái gở của bà cô. Cho bại ôm đất mẹ chán chê mỏi chầy ó mới ra vẻ độ lượng cất tiếng:

- E hèm, bay đâu khiêng trả phòng y tế cho bổn cung. Làm xong lát có thưởng.

Nói xong nó giơ tay ra cho Yuri và Min đỡ rồi cả lũ bước đi trước sự ngơ ngác của mấy bé nai con.

Ba đứa chuồn mất dạng để lại cái xác cho tụi còn lại xử lí đang dung dăng dung dẻ trên hành lang đột nhiên nghe tiếng bàn tán cái gì mà ''... dể thương ghê'' xong rồi còn ''không biết con nhà ai mà cưng chết được'' làm cho sự tò mò đến chết vãn không chừa của nó nổi dậy, kéo hai con bạn đi theo, nó lách mình lên trên với cái mặt háo hức không tả nổi lun đó (cả nhà thông cảm nói đến cái gì mà dể thương là có mặt nó liền à em nó thích mấy cái dể thương dưới mọi hình dạng lắm). Nó sững người nhìn tấm lưng bé bỏng, khuôn mặt phấn nộn đang dáo dác tìm thứ gì đó của tiểu tử trước mặt mình, nó điều chỉnh cơ mặt mình kiềm chế sự vui mừng lại dang đôi tay thon dài của mình ra rồi lên tiếng:

- Bảo bối, đến đây với mẹ nào.

Tiểu tử nghe thấy ai đó gọi nó là bảo bối- cái từ đặc quyền của ai đó, tiểu tử mãi chỉ cho ai đó gọi mình là bảo bối ngoài ra không được người nào gọi tiểu tử như vậy, khuôn mặt rạng rỡ tiểu tử vội vàng xoay người lại và ngay lập tức nhào vào lòng ai đó thút thít gọi:

- Mẹ ... hức ... bảo bối nhớ mẹ ... hức ... lắm ... thật đó.

Nó đưa tay xoa xoa cái đầu tròn tròn của bảo bối nhà mình nói:

- Ừ mẹ cũng nhớ bảo bối lắm lắm lắm lun đó.

Toàn bộ học sinh đang có mặt tại đó đồng loạt rớt cằm không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra cả tự dưng thiên thần băng giá của tụi nó lòi đâu ra đứa con này vậy trời ???? Chả có lẽ nó lại có chờ ồng roài seo ??? Không thể nào !!! Tuyệt đối không thể tin được.(Đúng vậy chính xác nó làm gì đã có chờ ồng đâu đang ế chổng ế chơ ế muốn đơ ra kia kìa) Sau nửa tiếng đồng hồ đi tìm cằm vừa rớt của mình cả đám fan boy của nó khóc không ra nước mắt vì tưởng nó có chồng rồi, một nhỏ fan girl rụt rè lên tiếng hỏi:

- Chị Băng ơi ... ừm ... thì thằng bé này có quan hệ gì với chị vậy ạ?

Nó toe toét khoe mẽ nói:

- Thằng bé này hả ? Nó là con tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.