Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 407




Chương 407:

Giải quyết như thế nào? Người đàn ông này làm bất cứ chuyện gì cũng thản nhiên như vậy.

Hạ Mộc Ngôn còn tưởng rằng chỉ vì anh tức giận nên mới lạnh nhạt với cô cả tháng trời.

Hóa ra anh lại cương quyết xử lý chuyện này như vậy.

Cô cụp mắt xuống, nhất thời còn không biết rốt cuộc mình đang giận dỗi cái gì.

Một tháng nay cô có yên tĩnh không? Rất yên tĩnh, còn quá mức hiu quạnh…

Cô lại nhìn vào mắt Lục Cẩn Phàm: “Hôm sinh nhật em, anh tự làm bánh, sao anh không nói cho em biết?” Cô vừa nói vừa ảo não nghiến răng.

Nhưng nỗi buồn này không phải vì tức giận, mà cố xót xa khi thấy vì những chuyện đã gặp ở kiếp trước mà đến bây giờ cô vẫn luôn có tâm trạng đề phòng hoài nghi với nhiều chuyện.

Thế nhưng cô lại bỏ qua quá nhiều điều tinh tế ấm áp.

Nói chung, bây giờ cô cũng chỉ thấy buồn mà thôi.

“Em cũng biết bánh đó là anh làm à? Lúc em xuống tay cắt hết cái này đến cái khác, em có mảy may đau lòng chút nào đâu.” Anh trêu chọc nói, vuốt ve tay cô: “Đừng giận dỗi nữa, nhé?” Còn giận dỗi được cái gì nữa, Hạ Mộc Ngôn không phải là người vô lý như vậy.

Không cần một người đàn ông tốt như vậy thì chẳng khác nào muốn dâng miếng mồi béo này cho kẻ khác tha đi sao? Cô cũng không phải là người thích chịu ngược.

Hạ Mộc Ngôn chợt kéo bàn tay anh đang chống vào vách tường sau lưng cô xuống.

Cô nắm lấy bàn tay to lớn hơn bàn tay của mình rất nhiều, thật sự khó lòng tưởng tượng ngày đó anh lấy đâu ra sức lực để làm nhiều bánh cho cô như vậy.

Không chỉ có vậy, cả bơ và cốt bánh cũng đều rất ngon, rất mềm.

Người đàn ông này chuyện gì cũng có thể làm thật hoàn hảo, không thể bắt bẻ.

Cô đặt tay anh trong tay mình, rồi lại nắm lấy ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của anh, khẽ nói: “Vậy anh muốn em đến cái gì?” Lục Cẩn Phàm nhìn cô, nét vui vẻ dần dần tụ lại nơi đáy mắt.

Anh nắm tay cô, cúi đầu hôn xuống đó, rồi lại cúi người hôn lên môi cô.

Anh ghé vào môi cô, giọng anh thật trầm, thật khàn: “Em cho là anh cần bù đắp cái gì?” Lập tức Hạ Mộc Ngôn bị anh hôn đến nhũn người ra, cô khẽ nhếch môi nói: “Hay là tối nay em làm cho anh 21 món ăn nhé? Nấu xong rồi, em cho anh ném từng món một ngay trước mặt em?”

“Anh trẻ con vậy sao?”

“…

Ý anh là, em trẻ con hả?” Đã lâu rồi Hạ Mộc Ngôn không vào bếp, sau khi đến thành phố T thì lại càng không.

Bây giờ cô muốn tìm cách bù đắp cho sai lầm của mình, cho anh cơ hội trả thù để anh thoải mái.

Nhưng anh lại không cảm kích, vậy thì đừng trách cô.

Bất chợt tường bên ngoài phòng bếp vang lên tiếng đập.

Nam Hành gõ mạnh vài cái lên tường nói: “Hai người này, đừng có quá đáng! Vào đó lâu như vậy rồi, có cần tôi dẫn Phong Lăng ra ngoài, nhường cả cái phòng này cho hai người không?” Hạ Mộc Ngôn kéo cánh tay Lục Cẩn Phàm xuống theo phản xạ, vội vàng định đi ra ngoài.

Nhưng Lục Cẩn Phàm vẫn không nhúc nhích, lội cô quay lại, rồi tiện đà ôm cô nhóc mới rồi còn dính sát người vào tường giữ khoảng cách với anh vào lòng, khẽ nói bên tai cô: “Nhường cả phòng này cho chúng ta cũng là một lựa chọn rất hay.”

Hạ Mộc Ngôn: “…” Cô đặt tay lên ngực anh: “Phong Lăng vừa bị thương, hơn nữa rõ ràng có một thế lực nào đó muốn truy sát cô ấy.

Dù sao cô ấy cũng là người anh đưa về, anh nên quan tâm hỏi han cô ấy vài câu.

Làm gì có ông chủ nào vô tình như anh vậy?”

“Có Nam Hành rồi, cô ấy không cần anh phải quan tâm.” Anh nói đơn giản một câu, rồi lại vừa cảnh cáo vừa ra lệnh: “Sau này với hành động của những kẻ truy sát không rõ nguồn gốc hoặc đến từ nước ngoài, em không được đến gần.

Tuy tài nghệ của Phong Lăng không tôi, nhưng bối cảnh của cô ấy cũng không đơn giản.

Vào lúc nguy cấp, em cần phải tự lo tốt cho bản thân mình trước, nhớ chưa?” Hôm nay khi Hạ Mộc Ngôn giơ cây gậy bóng chày nhảy vào thì có lẽ là vì người ở bên trong là Phong Lăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.