Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 329




Chương 329:

Cô Tô bảo chúng ta sau khi làm xong chuyện thì lập tức rời khỏi thành phố T.

Tao đoán chừng cô nàng này có lai lịch không nhỏ…”

“Không phải chỉ là một sinh viên của Đại học T thôi sao? Tuổi quá trẻ thì có thể có địa vị gì chứ?”

“Đừng hỏi nhiều nữa, lập tức đưa cô ta tới quán bar kia đi.

Không đưa tới thì một triệu kia chúng ta đừng hòng nhận được một xu! Đ** biết đứa nào tiết lộ phong thanh nữa, bây giờ xung quanh đây đã bị xe cảnh sát qua lại tuần tra nhiều lần! Làm cho sạch sẽ vào! Nhân lúc cô ta chưa tỉnh, đưa đi để tránh gặp phiền phức!”

Lúc này Hạ Mộc Ngôn đột nhiên mở mắt ra.

Hai gã đàn ông cao to cường tráng kia đang cầm đèn pin chiếu qua chiếu lại trên người cô, thầy cô mở mắt bất chợt thì hai tên đó như giật nảy mình.

Ánh sáng lóa mắt trên điện thoại di động làm Hạ Mộc Ngôn hơi nheo mắt lại, miệng không ngừng phát ra tiếng “ưm ưm“.

“Đại ca, cô ta muốn nói chuyện hả?”

“Ưm ưm ưm…”Hạ Mộc Ngôn lại liên tục phát ra vài tiếng.

Dường như nghe ra tiếng ưm ưm này của cô có âm điệu khác biệt, giống như thật sự muốn nói gì đó, hai gã bèn liếc nhau một cái, nhưng vẫn quyết định mặc kệ.

“Tỉnh nhanh vậy, phiền phức! Mau đưa cô ta đi.”

“Ưm ưm ưm!”

Hạ Mộc Ngôn trợn to mắt nhìn bọn chúng.

Tay không thể cử động được, miếng băng keo trên miệng làm cho cô không nói nên lời, chỉ nhìn bọn chúng bằng ánh mắt đầy hi vọng, không ngừng lặp lại ba âm điệu kia.

“Đại ca, hình như cô ta thật sự muốn nói gì đó…” Lúc này gã đàn ông kia mới quay lại nhìn Hạ Mộc Ngôn.

Trong lúc Hạ Mộc Ngôn không ngừng vừa giãy giụa vừa phát ra mấy âm điệu kia, hắn bỗng xé miếng băng keo đang dán trên miệng cô xuống.

Trên môi truyền đến cơn đau như kim châm muối xát, nhưng Hạ Mộc Ngôn cũng không để ý nhiều.

Trong tình huống này cô không thể hô to, nếu không sẽ chỉ dẫn đến họa sát thân.

Sau khi thở hổn hển một hơi, cô nói: “Người bảo các người bắt cóc tôi hứa cho các người bao nhiêu tiền? Thả tôi ra đi! Tôi có thể cho các người gấp đôi! Những người kia trả cho các người một triệu thật sao? Bây giờ thả tôi ra, tôi sẽ lập tức đưa tiền cho các người!”

Cô vừa dứt lời thì gã kia lại bất ngờ dán miếng băng keo lên miệng cô lần nữa.

“Em ưm…”Hạ Mộc Ngôn ra sức nhìn bọn chúng chằm chằm, trong miệng vẫn lặp lại âm điệu kia.

“Đại ca, cô ta…” Gã đàn ông trên mặt có sẹo lạnh lùng nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Cô muốn sống thật sao?” Hạ Mộc Ngôn vội vàng gắng sức gật đầu, ánh mắt thành khẩn.

Cô dám chắc nếu hai gã này chỉ đơn thuần vì tiền, có lẽ cô vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

“Cô có tiền cho chúng tôi?” Tên kia vẫn nửa tin nửa ngờ.

Hạ Mộc Ngôn lại gật đầu, trong miệng phát ra một tiếng rưm”, là tiếng khẳng định.

“Cô Tô cho chúng tôi là phần của cô ấy.

Cô muốn mua mạng sống từ tay chúng tôi cũng không phải chỉ gấp đôi đơn giản như vậy.” Gã đó bỗng cười tham lam lạnh lùng, cầm đèn pin chiếu vào người Hạ Mộc Ngôn một lượt, cuối cùng lại rọi ánh sáng chói mắt đó vào mặt Hạ Mộc Ngôn, làm cô không thể không nhắm mắt lại, nghiêng mặt né tránh.

Hắn ta nói rất thô lỗ: “Cô Tô bảo chúng tôi đưa cô đến quán bar hoạt động chui lớn nhất thành phố T để giao dịch.

Với nhan sắc của cô, đến đó có thể dễ dàng bán được hai triệu một đêm, sau đó cô sẽ bị người mua bán lại sang Philippines.

Trên tàu tư nhân vẫn có thể tiếp tục kiếm chút lợi nhuận, chúng tôi nhận được không ít tiền, cô muốn mua mạng sống của mình trong tay chúng tôi với giá bao nhiêu?”

Hạ Mộc Ngôn ngẩn ra một lúc, biểu cảm tham lam của hai gã kia quá rõ ràng.

Cô cố hết sức giữ bình tĩnh, nhìn bọn chúng chằm chằm, đang nghĩ xem ranh giới cuối cùng của bọn chúng ở đâu.

“Đại ca, hình như cô ta đang có ý kéo dài thời gian.” Gã bên cạnh vừa nói, tên đàn ông kia liền lạnh lùng nheo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn chằm chằm: “Cô đừng hòng câu giờ để chờ người tới cứu, mạng của cô bây giờ đang nằm trong tay chúng tôi! Tôi ra giá năm triệu, cổ có cho hay không?” Hạ Mộc Ngôn chỉ đơ mặt một lúc liền gật đầu, ánh mắt thành khẩn: “Ừm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.