Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 270




Nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai, nếu cô thật sự trưởng thành hoàn toàn, thay da đổi thịt, lột xác trở thành Hạ tổng anh không thể nào nắm trong tay, thì…

Lục Cẩn Phàm hơi nheo mắt.

Từ đầu đến cuối, Tần Tư Đình vẫn luôn điềm tĩnh ngồi uống rượu trên ghế sofa vuông bên kia, nhẹ nhàng lắc lắc ly thủy tinh trong tay, cười nói: “Dám tắt điện thoại của cậu, Hạ Mộc Ngôn đúng là người đầu tiên.

Chờ cô ấy tới đây tôi phải khen cô ấy mới được, rất giỏi!”

Vừa dứt lời, Tần Tư Đình lại nói tiếp: “Đã không còn sớm nữa, đừng nói là xảy ra chuyện gì nhé.

Cậu có cần đến chỗ cô ấy xem thử không?” Nam Hành nhìn đồng hồ: “Có Phong Lăng bên cạnh, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Điện thoại này tuyệt đối là do chính cô ấy tắt.

Tôi để trợ thủ đắc lực của mình bên cạnh vợ cậu ta, nếu thể mà còn xảy ra chuyện thì chẳng phải thật uổng phí nhiều năm tôi đào tạo Phong Lăng hay sao?” Lục Cẩn Phàm đi qua, trước khi ngồi xuống ghế sofa liền đá bay cái chân đang gác lên bàn trà của Nam Hành.

Sau khi ngồi xuống thì anh mới hờ hững nói: “Nếu không tách Phong Lăng ra khỏi cậu, e rằng cậu đã chết dưới tay cô ấy rồi.”1

Nam Hành đột nhiên bị sặc thuốc, họ đến nỗi trong đôi mắt sâu thẳm nổi tơ máu, khó khăn nói ra: “Con m* nó cậu bảo tôi sẽ chết dưới tay cô ấy hả?” Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt cười nhạo: “Tôi thấy dạo này cậu thật sự rảnh lắm thì phải?”

“Sao hả? Tôi rảnh lắm đấy thì sao, cậu muốn đánh nhau với tôi à?” Nam Hành ngậm thuốc, nheo mắt.

“Hai cậu muốn giết nhau thì tránh xa tôi ra một chút.

Hơn nửa đêm rồi, tôi không muốn tha hai bệnh nhân bị thương nặng về bệnh viện đâu.

Hôm nay ông đây hiểm khi không phải trực đêm.” Tần Tư Đình cười giễu.

Hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn cũng xuất hiện ở câu lạc bộ Tử Tinh Thành.

Được bảo vệ dẫn đến trước cửa phòng VIP, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng VIP rất rộng.

Ghế sofa, bàn trà, micro đứng và rất nhiều thiết bị mà chỉ có House Party cao cấp mới có, mọi thứ đều đủ cả.

Bên trong chỉ có ba người.

Lục Cẩn Phàm, Nam Hành và Tần Tư Đình.

Tần Tư Đình hiện tại đã được xem là người quen cũ.

Nam Hành thì Hạ Mộc Ngôn chỉ mới nghe tên chứ chưa gặp lần nào.

Nghe nói bình thường anh ta sống ở Mỹ, kinh doanh súng ống đạn dược, từng phát tài ở Hải Thành, sau đó nổi danh ở Mỹ Cô vừa mở cửa là đôi mắt sa sầm lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm liền nhìn về phía cô, lên tiếng: “Ngôn Ngôn, qua đây ngồi.” Hạ Mộc Ngôn gật đầu, vừa định đi qua thì lại thấy vẻ mặt Nam Hành như không thể chịu đựng nổi, giống như sởn gai ốc.

“Tôi nói này, hai người ở nhà tình chàng ý thiếp thế nào cũng được, có thể chú ý đây là nơi công cộng một chút được không?” Nam Hành lạnh lùng khiển trách.

Thật sự quen biết Lục Cẩn Phàm nhiều năm như vậy, Nam Hành cũng chưa từng thấy anh chủ động với ai, chứ đừng nói đến thân mật niềm nở như thế này.

Đúng là phá vỡ giới hạn chấp nhận của bọn họ mà.

Lục Cẩn Phàm lạnh lùng nhìn anh ta: “Nhấc cái chân ra.” Nam Hành: “…” M* nó, anh ta rất muốn mắng người nhưng phải nhịn.

Chẳng mấy chốc thấy Hạ Mộc Ngôn đã đi tới, chân Nam Hành đang gác lên bàn trà quả thật cản đường, anh ta rụt chân lại, đồng thời nhìn thoáng ra ngoài cửa.

Sau khi Phong Lăng đưa Hạ Mộc Ngôn đến liền hết phận sự mà đứng ngoài cửa, quay người định đúng chung với mấy vệ sĩ trước cửa.

“Đừng ngoài đó làm gì? Vào đây.” Nam Hành lạnh giọng nói như ra lệnh.

Vừa rồi Hạ Mộc Ngôn cũng định bảo Phong Lăng vào cùng, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy vẫn không vào.

Cô vừa ngồi xuống bên cạnh Lục Cẩn Phàm đã nhìn ra cửa nói với Phong Lăng: “Đúng rồi, cô vào đây đi, cũng đâu phải người ngoài.” Phong Lăng vẫn đứng ở ngoài cửa, không nói gì, chỉ bình thản nhìn lướt qua Nam Hành một chút chứ cũng không chào hỏi boss cũ tiếng nào.

Cô nhìn Hạ Mộc Ngôn, nói: “Nơi này không hợp với tôi.

Bà Lục, tôi ở ngoài cánh cửa, có việc gì cứ gọi tôi.” Nói xong, Phong Lăng lập tức ra ngoài đóng cửa lại.

Trong phòng VIP không khỏi có sự tĩnh lặng quái dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.