Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 249




Chương 249:

Từ hôm cô ta cố ý nhắm vào Hạ Mộc Ngôn tại nhà họ Lục, Hạ Hoằng Văn đã bắt đầu quản chế cô ta nghiêm ngặt, nhưng hiển nhiên ông quản được người nhưng không quản được trái tim.

Ông lạnh giọng mỉa mai: “Ăn một bữa cơm mà mặt mày như đưa đám.

Ba con vẫn còn khỏe mạnh, con khóc tang cho ai đây?” Hạ Mộng Nhiên bị câu nói bất chợt này làm hết hồn, suýt nữa đã không cẩm vững đôi đũa trên tay.

Cô ta ngước mắt lên nói: “Ba, hai đêm nay con bị mất ngủ, cho nên…”

“Làm việc trái lương tâm nên mới mất ngủ!”Hạ Hoằng Văn phán một câu lạnh lùng.

Hạ Mộng Nhiên thầm cắn môi, cố chịu đựng ấm ức, cúi đầu đưa miếng cơm vào miệng.

Rõ ràng trước kia lúc Hạ Mộc Ngôn ở nhà, ba thường mang cô ta và Hạ Mộc Ngôn ra so sánh.

Ông khen cô ta thường ở nhà với ông, khen cô ta nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ đúng mực, biết tôn trọng người lớn, không cạnh khóe ông, luôn miệng khen ngợi cô ta và trách cứ Hạ Mộc Ngôn.

Mà bây giờ thì…

Hạ Mộng Nhiên không cam tâm, bỏ bát xuống.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Hạ Hoằng Văn, cô ta đành phải cầm bát lên ăn tiếp, kết quả thức ăn lại chẳng có mùi vị gì, chỉ toàn một bụng tức.

“Ông à, ông cũng đừng trách Mộng Nhiên nữa.

Chẳng lẽ lúc trước ống mắng con còn chưa đủ sao, định gây khó dễ cho nó cả đời sao? Hạ Mộc Ngôn cũng đâu phải người ngoài, cả hai đều là con gái của ông, chuyện nhà họ Lục đã qua lâu rồi, đến lúc chúng ta cũng nên sang trang thôi.” Thẩm Hách Như nhẹ giọng khuyên nhủ.

Hạ Hoằng Văn lạnh lùng quát: “Bà cho rằng không liên quan đến bà hả? Bà nghĩ tôi không biết chuyện bà lấy bàn cờ lần trước sao? Không có bà ở sau lưng thì làm sao Mộng Nhiên có bản lĩnh vào phòng sách của tôi lấy đồ?” Thẩm Hách Như nở nụ cười tựa như lấy lòng, cầu xin tha thứ.

Mắt bà ta quét về phía Hạ Mộng Nhiên, dùng mắt cảnh cáo cô ta đừng làm chuyện bậy bạ trước mặt ba nữa.

Bữa cơm kết thúc trong cái trừng mắt lạnh lùng của Hạ Hoằng Văn.

Hạ Mộng Nhiên vẫn còn tức tối trong lòng.

Thừa dịp ban ngày Hạ Hoằng Văn đến công ty, Hạ Mộng Nhiên ra khỏi nhà.

Cô ta không thể đến Ngự Viên, cũng chẳng thể thăm dò được chỗ ở của Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm.

Điều duy nhất cô ta biết chính là phòng giao dịch của Hạ Mộc Ngôn ở tòa nhà Kim Lâm, cho nên cô ta lập tức bắt xe đến đó.

Đến tòa nhà Kim Lâm, cô ta bước lên tầng lầu Phòng giao dịch Lục Ngôn.

Nhìn thấy dòng chữ Phòng giao dịch Lục Ngôn, tuy vẻ mặt Hạ Mộng Nhiên bình tĩnh nhưng trong lòng lại buồn nôn.

Cô ta đang định đi vào thì bất ngờ có một cô gái tóc ngắn cao gầy đứng ra chặn đường.

“Cô là ai?” Hạ Mộng Nhiên bị khí thế của cô gái tóc ngắn làm giật mình, lui về sau mấy bước, ngớ người không hiểu.

Phong Lăng nhìn cô ta không nói lời nào, mặt mày lạnh băng, không để cô ta bước vào.

“Cô là tiếp tân hay nhân viên mới của phòng giao dịch này thế? Dám cản đường tôi hả? Có biết tôi là ai không?” Hạ Mộng Nhiên bị coi thường lạnh lùng như thế này thì vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt Phong Lăng vẫn hờ hững, mở miệng cắt ngang lời cô ta: “Lục tổng đã căn dặn, cô Hai nhà họ Hạ và chó không được lại gần Bà Lục trong phạm vi mười mét.”? Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Hạ Mộng Nhiên tái mét trong nháy mắt!

“Cô nói cái gì? Cô dám lặp lại lần nữa không?” Hạ Mộng Nhiên giận dữ quát.

Ánh mắt Phong Lăng lãnh đạm, cô lặp lại một lần nữa như cô ta mong muốn: “Cô Hai nhà họ Hạ và chó không được lại gần Bà Lục trong phạm vi mười mét!”

“Gan chó của cô cũng lớn lắm!”

Hạ Mộng Nhiên không ngờ cô ta lại cả gan như vậy.

Cô ta tức đến nỗi vung túi xách định nện lên người cô.

Kết quả thân thủ của cô gái tóc ngắn quá nhanh, có túm lấy cổ tay cổ ta, lại còn bỏ ngoặt về sau.

Suýt nữa tay Hạ Mộng Nhiên bị bẻ gãy, cô ta kêu la đau đớn.

“A!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.