Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 229




Chương 229:

Thật ra Thẩm Mục đứng ở ngoài cửa cũng nhắm mắt nhắm mũi kiên trì đến cùng…

Dù sao bây giờ cũng đã hết giờ làm việc…

Cậu ta cũng biết Hạ Mộc Ngôn đang ở đây. Bây giờ Tổng Giám đốc Lục và Hạ Mộc Ngôn đang nghỉ cùng nhau. Rõ ràng cậu ta đến gõ cửa chính là tự tìm chết.

Nhưng Chủ tịch Lục đột nhiên đến công ty thị sát, cho dù ông ta lấy danh nghĩa Chủ tịch của bên đối tác – Tập đoàn Shine hay danh nghĩa phụ huynh của Tổng Giám đốc Lục thì cậu ta cũng không thể ngăn cản được.

“Lục tổng, anh đã ngủ chưa…” Thẩm Mục vừa nói đã thấy da đầu tê dại, cảm thấy cái mạng nhỏ của mình sắp đứt rồi.

Hạ Mộc Ngôn nghe tiếng Thẩm Mục, đoán chắc cậu ta cũng đoán được tình huống bên trong, ngay lập tức cơ thể cô căng như một cây cung không dám nhúc nhích.

Cũng vì phản ứng bất ngờ căng thẳng của cô mà cơ thể Lục Cẩn Phàm phản ứng run rẩy cả người theo phản xạ. Anh chợt cúi đầu cắn vào bả vai trắng nõn của cô thì mới gắng gượng kìm được tiếng rên suýt bật ra miệng.

Sau đó vừa như thưởng lại vừa như trừng phạt, động tác của anh không những không ngừng lại mà càng thêm thô bạo quá đà.

Nhưng lại thoải mái đến chết người!

Hạ Mộc Ngôn trừng anh, không chịu nổi khẽ rên một tiếng.

Bên ngoài… có phải đã biết rồi không?

Cô vừa lo lắng lại vừa kích thích, cả người run lên, biết rõ bây giờ không phải là lúc thích hợp để tiếp tục, nhưng cô vẫn một mực cam chịu trầm luân, nguyện không bao giờ hồi phục.

***

Hạ Mộc Ngôn bị một lực rung lắc lư nhẹ làm tỉnh lại, cô mở mắt phát hiện mình đang ở trong xe, trước mặt là vách ngăn với ghế tài xế.

Trí nhớ dừng lại lúc ấy khiến cho tâm trí của cô lập tức rã rời. Dường như cô vẫn có thể nhớ lại dục vọng buông thả lấn át lý trí lúc đó.

Cô chợt quay đầu nhìn thì đối mặt với ánh mắt sâu không đáy của Lục Cẩn Phàm.

Lục Cẩn Phàm: “Em ngất thật đúng lúc.”

Hạ Mộc Ngôn thật sự không ngờ mình tự nhiên ngất đi. Lúc đó cô thật sự không cách nào tập trung được, sau đó kết thúc như thế nào, tắm rửa ra sao, mặc quần áo thế nào cô cũng không nhớ rõ.

Cô chớp chớp mắt: “Sau này em không bao giờ đến công ty anh nữa!”

Chắc chắn Thẩm Mục đã biết hết rồi!

Lục Cẩn Phàm khàn giọng cười khẽ, xoa xoa khuôn mặt tức giận của cô: “Chúng ta là vợ chồng, cậu ta biết hay không thì có làm sao?”

Anh vẫn mặc trên người bộ âu phục cắt may vừa vặn. Kiểu dáng của loại áo sơ mi đơn giản này mặc trên người đàn ông khác chưa chắc đã đẹp, thế nhưng mặc lên người Lục Cẩn Phàm thì lại có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng đặc biệt. Hơn nữa kiểu dáng này còn rất phù hợp, vừa khéo trung hòa khí chất thanh cao lạnh lùng nhưng lại đầy giáo dưỡng của anh.

“Lúc đó Thẩm Mục bất chợt đến phòng làm việc tìm anh là có chuyện sao?” Hạ Mộc Ngôn không muốn thảo luận lại thời gian trong phòng nghỉ mà vòng vo nói chuyện khác.

“Người của Tập đoàn Shine thị sát đột xuất, chỉ ghé qua nửa tiếng rồi đi.” Tay Lục Cẩn Phàm chậm rãi vuốt ve vành tai Hạ Mộc Ngôn, trong đáy mắt có ý cười: “Lúc đó em đã bị anh bế vào phòng tắm, mơ mơ màng màng tắm rửa.”

“Lục tổng, đến nơi rồi.” Tiếng tài xế ngồi ở phía trước vang lên qua vách ngăn.

Hạ Mộc Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài thì thấy họ đã về đến cửa chính của Ngự Viên.

Lúc này Lục Cẩn Phàm mới buông cô ra, giúp cô sửa sang lại cổ áo khoác ngoài rồi mở cửa xe, ra hiệu bảo cô có thể xuống xe.

Hạ Mộc Ngôn bị anh giày vò bủn rủn cả chân tay, vừa mở cửa xe bước xuống thì suýt nữa ngã vì chân mềm nhũn. May mà có Lục Cẩn Phàm ở sau lưng đưa tay đỡ cô, lặng lẽ kéo cô vào lòng, rũ mắt nhìn cô. Anh thấy Hạ Mộc Ngôn trừng mắt hận thù nhìn anh thì dường như hiểu được tình huống của cô, khóe miệng nhạt màu khẽ cong lên.

Lúc trước anh nói phải làm cho cô không còn sức mà nói một câu.

Đúng thật là anh đã làm được.

Hạ Mộc Ngôn liếc anh một cái, đứng vững rồi đi vào trong.

“Bà chủ!”

Chị Trần đi ra đón, vừa nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn thì liền đứng trước cửa, nét mặt áy náy, ánh mắt lo lắng đầy hối lỗi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.