Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 227




Chương 227:

Hạ Mộc Ngôn cũng đảo mắt nhìn về chiếc điện thoại ở tủ đầu giường: “Điện thoại của ai vậy? Sao anh không nhận…”

Còn chưa dứt lời thì điện thoại của anh lại rung lên. Lần này cô không suy đoán nữa, hơi rướn người về phía trước ngẩng đầu lên, nhìn thấy dãy số gọi đến trong điện thoại anh.

Vẫn là dãy số không lưu tên, cô nhận ra được dãy số này.

Lại là An Thư Ngôn.

“Cô ấy liên tục gọi hai cuộc điện thoại đến, chắc là có chuyện gì rồi?”

Lục Cẩn Phàm không cảm xúc lạnh nhạt nói: “Email từ chức của cô ta đã gửi đến công ty, Thẩm Mục sẽ phê duyệt, không cần anh xử lý.”

Hạ Mộc Ngôn nhân cơ hội rướn người lên né ra được một chút, cô tránh né ánh mắt nóng như lửa của anh, chủ động cầm điện thoại đưa cho anh: “Vậy em lại càng tò mò. Cô ta sắp phải về Mỹ rồi, cũng đã chủ động từ chức, vậy còn tìm anh nói chuyện gì?”

“Tò mò sao?” Ánh mắt lãnh đạm của Lục Cẩn Phàm nheo lại.

Tiếng điện thoại rung dần yên lặng, mười mấy giây sau lại vang lên nữa.

Lục Cẩn Phàm thấy Hạ Mộc Ngôn kiên trì thì đứng dậy, đồng thời bế cô lên ngồi trong lòng anh. Một tay anh ôm eo không cho cô trốn đi, tay kia nhận điện thoại, tiện tay bấm loa ngoài.

Điện thoại lập tức nhận tín hiệu. Lục Cẩn Phàm nói vô cùng thờ ơ: “Có chuyện gì?”

An Thư Ngôn ở đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Lục tổng, tôi mới nhận được thư phê chuẩn đơn từ chức, tốc độ rất nhanh. Là anh phê chuẩn sao?”

Anh lãnh đạm: “Là Thẩm Mục.”

Đầu dây bên kia lại lặng ngắt nửa ngày rồi mới truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại của An Thư Ngôn: “Ngay cả đến đơn từ chức của tôi mà anh cũng không có ý định xử lý. Anh đối xử với người không có quan hệ đến mình thật là quá lạnh lùng tuyệt tình.”

Hạ Mộc Ngôn ngồi trên đùi nhìn anh yên lặng thờ ơ từ đầu đến cuối, mặt không chút hơi ấm. Bây giờ cô mới nhận ra, hóa ra Lục Cẩn Phàm khó gần trong lời đồn thổi là có thật.

Lục Cẩn Phàm vẫn vô cùng lạnh lùng: “Khi cô đến cũng không cần đến sự đồng ý của tôi, thì lúc cô đi lại càng không cần chờ tôi phê chuẩn.”

An Thư Ngôn ở đầu dây bên kia nhất thời siết chặt điện thoại di động.

Ý tứ của anh là, cô ta quay về cũng không liên quan gì đến anh. Từ đầu đến cuối, cô không cần thiết phải lưu lại chút vết tích nào ở chỗ anh cả.

Lục Cẩn Phàm thật sự rất phũ phàng.

An Thư Ngôn bình ổn cảm xúc rồi nói: “Ý của chú Lục là sau khi hoàn tất toàn bộ các chi tiết hợp tác trên mọi phương diện với Lục thị thì tôi sẽ về Mỹ cùng chú ấy. Nhưng trước đó thì tôi và ba tôi sẽ ở lại nhà họ Lục vài ngày cùng chú Lục.”

Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, chỉ thờ ơ nghe.

“Hơn nữa… ba tôi cũng định hủy hôn ước giữa tôi và gia tộc Wilson…”

“Đây là chuyện của cô, không cần nói cho tôi biết.” Thái độ Lục Cẩn Phàm vô cùng lạnh nhạt.

An Thư Ngôn than thầm, biết rõ là anh không muốn nghe, nhưng suy nghĩ một chút rồi cô ta vẫn muốn nói ra: “Trước đây tôi có nghe cô Hai nhà họ Hạ kể một vài chuyện. Cô ta nhắc đến sự thay đổi gần đây của Hạ Mộc Ngôn. Ngẫm lại từng chuyện một, anh không cảm thấy có lẽ thật sự Hạ Mộc Ngôn có chuyện gì giấu anh sao?”

Hạ Mộc Ngôn ngồi nghe bên cạnh hơi nhíu mày, thấy Lục Cẩn Phàm quay sang khẽ liếc cô một cái.

Cô cười với anh một tiếng, chợt cúi đầu ghé sát tai anh, thấp giọng bắt chước giọng điệu của An Thư Ngôn: “Anh không cảm thấy có lẽ thật sự Hạ Mộc Ngôn có chuyện gì giấu anh sao?”

Lục Cẩn Phàm khẽ cười không thành tiếng, siết chặt thắt lưng của cô nhóc nghịch ngợm trong lòng anh, tiếp tục lãnh đạm quay sang người đang ở đầu dây bên kia: “Đây là chuyện riêng của tôi, cho dù là ai cũng không có tư cách nhắc đến hoặc nhúng tay vào.”

Lục Cẩn Phàm ngắt máy luôn, quăng điện thoại sang một bên.

Rồi anh bất ngờ ném Hạ Mộc Ngôn mới vừa nghịch ngợm gây sự bên tai anh xuống giường, đôi chân dài ngáng chân cô, cúi người đè lên…

Đến cả một câu giãy giụa Hạ Mộc Ngôn cũng không thốt lên được, bị anh ép xuống giường hôn mạnh mẽ đến khó thở.

Đây là phòng nghỉ của Lục Cẩn Phàm, xung quanh tràn ngập hương vị của anh. Anh dang hai tay là đủ che khuất bầu trời, cô không còn chỗ trốn chạy.

“Em giấu giếm anh cái gì?”

Lục Cẩn Phàm liếc cô trầm giọng khẽ hỏi, đồng thời lấy tay kéo cổ áo sơ mi của mình ra. Động tác tự nhiên thoải mái nhưng trong mắt Hạ Mộc Ngôn thì lại khiêu khích không chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.