Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 206




Chương 206:

Hạ Mộc Ngôn đứng bên trong cửa, môi đã bị cô cắn nát. Cô ra sức đập cửa liên hồi: “Ông nội, cháu ở đây!”

Tiếng gậy cùng tiếng bước chân vội vã đồng thời đến gần. Ông cụ Lục gõ thật mạnh chiếc gậy lên cửa, giận tím mặt, quay đầu nhìn Lục Thiệu Tắc chằm chằm: “Hôm nay, nếu mày không thả Hạ Mộc Ngôn ra, nếu mày dám để Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn xảy ra chuyện, mày có tin ông già này sẽ chết trước mặt mày không hả!”

“Ba.” Khuôn mặt Lục Thiệu Tắc rét lạnh.

“Đừng nói nhảm! Mở cửa! Thả Hạ Mộc Ngôn ra cho ba!”

“Nếu hôm nay mà không cứu được cháu nội và cháu dâu, ông đây sẽ liều mạng với thằng con này luôn!”

Ông cụ Lục giận thấu trời, xoay người xông về hướng cầu thang.

Lục Thiệu Tắc thấy ông định làm thật, lập tức cau mày: “Con không thể thả Hạ Mộc Ngôn ra. Cho dù bây giờ ba mang nó đi tìm Cẩn Phàm thì cũng chẳng thay đổi được kết quả. Ba cần gì phải làm chuyện thừa thãi như vậy?”

“Thằng khốn mày! Cẩn Phàm sẽ không bao giờ đụng vào con bé nhà họ An!”

Ông cụ Lục nghiêm giọng nói: “Rốt cuộc mày có thả người hay không? Hay thật sự muốn ba mày vì nghĩa diệt thân, đánh chết thằng con bất hiếu như mày hả? Mày quậy nhà họ Lục đến tan cửa nát nhà thì mày mới bỏ qua sao?”

Lục Thiệu Tắc im lặng một lát, sau đó đưa mắt ra hiệu với vệ sĩ đứng ngay ở cầu thang.

Vệ sĩ gật đầu, cầm chìa khóa mở cửa phòng ra.

Tiếng mở khóa vang lên, ngay lúc đó Hạ Mộc Ngôn lập tức vặn cửa xông ra. Nhìn thấy vẻ mặt không mấy tốt lành của Lục Thiệu Tắc đang đứng ở hành lang, mặt cô trắng bệch, rồi cô lại dời mắt về phía ông cụ.

“Con bé này! Cháu có bị thương ở đâu không? Mau nói cho ông nội biết nào!”

Ông cụ Lục run rẩy chống gậy đi đến, nhìn cô với vẻ mặt hết sức đau lòng.

Trên môi Hạ Mộc Ngôn vẫn còn vệt máu mà cô tự cắn. Hạ Mộc Ngôn trầm mặc nhìn chăm chú ông cụ một hồi. Sau khi chắc chắn vẻ tức giận và đau lòng trên gương mặt ông là thật, đồng thời xác định tất cả những gì ông vừa nói không phải là đùa giỡn, cô mới đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Ông nội, những lời ông vừa nói là thật sao?”

Biết cô đã nghe thấy, ông cụ nhắm mắt lại, hiển nhiên không muốn để cô quá đau khổ. Ông nhẹ nhàng an ủi: “Cháu đừng lo, ông tin tưởng Cẩn Phàm! Chắc chắn nó có thể vượt qua được.”

206-1-yeu-mot-nguoi.jpg

nơi này trước sáng ngày mai. Cô ta nhất định phải ngồi yên dưới sự giám sát của con. Con không thể để cô ta chạy đến phá hỏng cơ hội tốt đẹp hiếm có của Cẩn Phàm và Thư Ngôn.”

Hơi thở của Hạ Mộc Ngôn trở nên dồn dập, cô bất chợt lên tiếng: “Ông dùng cách này để ép anh ấy như vậy, ông có nghĩ sau này sẽ gặp hậu quả gì không!”

Lục Thiệu Tắc châm chọc, cười khẩy: “Hậu quả? Đương nhiên hậu quả chính là cô ký đơn ly hôn. Cô cho rằng tối nay Cẩn Phàm sẽ còn là người của cô sao?”

Hạ Mộc Ngôn đã sống hai kiếp nhưng chưa bao giờ giận run người như thế này. Nếu người trước mặt không phải là ba của Lục Cẩn Phàm, chắc chắn cô sẽ cầm dao chém ông ta!

Cảm nhận được sự kích động của cô, ông cụ Lục đè tay Hạ Mộc Ngôn lại: “Con bé này! Trước tiên trở về với ông nội đi.”

“Nó không thể đi!”

Lục Thiệu Tắc bắt đầu bực bội.

“Hạ Mộc Ngôn phải đi theo ta!”

Ông cụ bắt lấy cổ tay Hạ Mộc Ngôn, không chịu để cô ở lại: “Con bé là người của Cẩn Phàm. Dù Cẩn Phàm không ở đây, chỉ với một tiếng gọi ông nội của nó thôi thì ta vẫn phải đưa nó về nhà họ Lục an toàn!”

“Thư Ngôn cũng có thể gọi ba một tiếng ông nội.” Sắc mặt ông ta trở nên âm u, lạnh lẽo: “Chỉ cần qua khỏi đêm nay, Cẩn Phàm sẽ biết, người thích hợp với nó nhất chính là An Thư Ngôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.