Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 138




Chương 138:

Sau đó anh ta tỉnh bơ mở cửa phòng bệnh rời đi trong sự thảng thốt của Hạ Điềm.

Tại tập đoàn Lục thị.

Cửa phòng họp lớn ở tầng hai mươi bật mở, các Giám đốc Điều hành lần lượt nối đuôi nhau bước ra. Thẩm Mục đi theo sau Lục Cẩn Phàm, tay cậu ta cầm một xấp tài liệu hội nghị, vừa xem vừa nhỏ giọng nêu ra vài điểm nghi vấn trong cuộc họp với anh.

Lục Cẩn Phàm trở lại tầng trên cùng của công ty. Đôi chân dài vừa bước khỏi thang máy, thư ký An đã đứng ở đó chờ tự bao giờ. Cô ta bước thẳng đến gần anh.

“Lục tổng, có cô Hạ đến gặp anh, nhưng lúc đó anh vừa mới họp, cho nên tôi để cô ấy vào phòng làm việc chờ.” Thư ký An mỉm cười, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cô Hạ?” Lục Cẩn Phàm mở miệng hờ hững nói vài chữ.

Nếu như người đến là Hạ Mộc Ngôn, An Thư Ngôn sẽ không bao giờ dùng cách xưng hô như vậy. Cho dù cho cô ta không gọi Hạ Mộc Ngôn là bà Lục, nhưng cũng sẽ không dùng câu chữ dễ gây hiểu lầm như thế.

Thư ký An chậm rãi nở nụ cười với anh: “Lục tổng, phòng Thư ký còn vài hồ sơ công ty cần chỉnh sửa, tôi phải đi trước.”

Lục Cẩn Phàm chỉ nghe không đáp lại, anh bước về phía phòng làm việc. Vừa vào cửa, anh đã thấy cái người được gọi là cô Hạ đó.

Hạ Mộng Nhiên đang ở trong phòng Tổng Giám đốc. Cô ta sửa sang lại giấy tờ trên bàn làm việc của anh, đồng thời bên trên đó còn có thêm một tách cà phê vừa mới pha xong.

Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm lạnh như băng: “Cô ở đây làm gì?”

Hạ Mộng Nhiên ngẩng đầu, cười với anh: “Anh Cẩn Phàm, gần đây anh bận rộn nhiều việc lắm hả?”

Lục Cẩn Phàm đứng trước cửa phòng làm việc. Cửa mở, nhưng anh không bước vào, giọng điệu lại càng lạnh hơn: “Đây không phải là nơi cô có thể vào, đi ra!”

Hạ Mộng Nhiên vừa sắp xếp xong một xấp hồ sơ, nghe anh nói vậy thì ngoan ngoãn bỏ xuống.

Cô ta ngước mắt lên, nhìn anh cười: “Vừa rồi em ở đây chờ, nên tiện tay giúp anh thu dọn một chút. Em thấy anh chẳng có cà phê, nên em mới tự mình pha một tách. Anh mau nếm thử đi, không biết anh thích kiểu Mỹ hay là thích…”

Giữa hàng lông mày của Lục Cẩn Phàm khẽ hằn lên sự khắc nghiệt: “Lục thị không thiếu thư ký và trợ lý, cô không cần nhúng tay vào loại chuyện này. Tôi rất ít uống cà phê ở công ty. Cô đi được rồi.”

Hạ Mộng Nhiên vờ như không nhận ra ý xua đuổi trong lời nói của anh. Cô ta lùi ra xa bàn làm việc, bước gần đến cửa, vừa đi vừa cất giọng hiền hòa: “Em biết bình thường chị em được nuông chiều từ bé, chắc chắn chị ấy sẽ không làm những chuyện thế này. Vừa rồi em đã tiện tay giúp anh sắp xếp lại một chút.”

Đang nói chuyện thì cô ta ngừng một lát, ánh mắt bám dính lên người anh: “Anh Cẩn Phàm, em có thể giải thích chuyện xảy ra ở nhà họ Lục hôm đó!”

Lục Cẩn Phàm nheo mắt lại.

Hạ Mộng Nhiên cắn môi: “Hôm ấy em thật sự không có ác ý. Em chỉ không cẩn thận nói sai mà thôi. Cho nên lúc bị chị giáng một bạt tai, em cũng chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn em chẳng làm sai điều gì, mới lần đầu tiên mà đã bị chị cho ba bạt tai tàn nhẫn như vậy. Hôm nay em đến là muốn…”

Hạ Mộng Nhiên bị ba cấm cửa, nhốt trong nhà mấy ngày qua. Hôm nay thừa dịp Hạ Hoằng Văn đến Lâm thị bàn chuyện hợp tác, hơn nữa Thẩm Hách Như cũng không quản lý nghiêm ngặt, vất vả lắm cô ta mới có cơ hội chạy ra khỏi nhà.

Hai ngày qua Hạ Mộng Nhiên đã cân nhắc, hôm đó Hạ Mộc Ngôn đã nói huỵch toẹt ra như vậy, cô ta chẳng thể tiếp tục giả vờ như trước kia nữa. Muốn chiếm được người đàn ông này, cô ta phải tùy cơ ứng biến. Chỉ cần kiên trì, cô ta không tin Lục Cẩn Phàm không nhìn ra được tấm lòng của mình.

“Ba bạt tai? Xem ra Hạ Mộc Ngôn vẫn còn nương tay. Chứ với kiểu người không mời mà đến như cô bây giờ thì có đánh mười bạt tai cũng đáng.” Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm vẫn lạnh tanh, anh cắt ngang lời cô ta nói.

Hạ Mộng Nhiên cố kìm nén sự không cam lòng, nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ anh không phát hiện bây giờ Hạ Mộc Ngôn thay đổi rất nhiều sao? Trước kia lời nói và hành động của chị ấy đều rất thẳng thắn, cách làm việc cũng không quanh co lươn lẹo. Nhưng bây giờ, Hạ Mộc Ngôn nói gì hay làm gì cũng đều như có mục đích, che giấu rất nhiều toan tính! Em hoài nghi đột nhiên chị ấy tiếp cận anh là có mưu đồ không thể để người khác biết. Anh Cẩn Phàm, anh nhất định đừng để chị ấy lừa!”

Biết Lục Cẩn Phàm không dễ gì quan tâm đến lời nói của cô ta, nhưng Hạ Mộng Nhiên vẫn muốn nhắc nhở anh. Chuyện Hạ Mộc Ngôn thay đổi chắc chắn không hề đơn giản.

Đã qua thời gian dài như vậy, cô ta không tin anh chẳng hoài nghi sự thay đổi của Hạ Mộc Ngôn.

Trong khoảnh khắc, khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong không dễ nhận ra, tựa như cười nhưng lại rét lạnh, không chút nhiệt độ.

Hạ Mộng Nhiên bất giác khẩn trương.

“Cô Hai nhà họ Hạ chạy đến đây đâm chọc người khác, mà đối tượng lại còn là chị ruột của mình. Chẳng lẽ đây chính là gia giáo của nhà họ Hạ các người sao?”

Hạ Mộng Nhiên lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười sâu xa, hỏi ngược lại: “Gia giáo của nhà họ Hạ… Anh Cẩn Phàm, chẳng phải anh nhìn chị em sẽ càng rõ hơn sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.