Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1355




Chương 1355:

Động tác này của anh khiến Phong Lăng ngước lên nhìn với vẻ khó tin, khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia, trái tim cô chợt thắt lại, cô cất giọng nhắc nhở: “Lệ Nam Hành!”

Giọng nói của thiếu niên mang vài phần phẫn nộ và thẹn thùng, nhưng vì bị anh nâng cằm mà không thể không ngẩng đầu lên, cô nhíu mày: “Mới có một ly thôi mà, lão đại đã có vẻ quá chén rồi à?”

Màu sắc trong đôi mắt của Lệ Nam Hành còn thẫm hơn cả đêm đen bên ngoài cửa sổ, anh nhìn cô, rồi nhìn xuống đường cong nơi cần cổ xinh đẹp vì ngửa cổ lên của cô, ánh mắt tối sầm lại. Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ lên làn da mịn màng tinh tế dưới cằm khiến người cô cứng đờ trong thoáng chốc. “Cậu gọi tôi là gì?” Không biết là vì hơi men hay vì thứ gì khác mà giọng nói của người đàn ông trở nên khàn khàn khiến người ta khó hiểu.

Phong Lăng muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng vì sức lực trêи ngón tay của người đàn ông kia nên không tiện làm việc này. Cô bám chặt lấy khung cửa, trong phút chốc, các ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm.

“Lão đại.” Cô đành thu lại biểu cảm có vẻ hung dữ của mình, giọng nói cũng trầm hơn: “Tôi chỉ đến để mang cho anh mấy chai rượu thôi, anh đừng đùa nữa, tôi biết mình đánh không lại anh, có thể cho tôi quay về uống ít nước ấm không? Dạ dày tôi thật sự rất khó chịu.”

Thiếu niên ban nãy vẫn còn biểu cảm như con thú nhỏ phẫn nộ, chớp mắt đã thu bớt vài phần, hiển nhiên không muốn dùng cứng đối cứng.

Lệ Nam Hành nhìn cô bằng đôi mắt bình tĩnh: “Vừa uống được một ly đã đi rồi, mất hứng quá nhỉ?”

Phong Lăng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tửu lượng của tôi kém thế, uống nhiều vào lỡ như nôn ra ở chỗ anh còn mất hứng hơn. Rượu này coi như tôi thay huấn luyện viên Hàn kính lão đại…”

Người đàn ông kia hừ một tiếng, chẳng nóng chẳng lạnh, đột nhiên buông lỏng bàn tay đang giữ chặt trêи vai cô.

Phong Lăng được thả tự do, vội vàng quay người định đi, trước khi đi vẫn không quên mục đích tới đây để cứu vãn quan hệ của mình, cô nói thêm một câu “cảm ơn lão đại” rồi định bỏ đi luôn.

Lệ Nam Hành quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô, thế nhưng khi nghe thấy âm thanh rảo bước thật nhanh của cô, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ độc ác. Lệ Nam Hành đột nhiên giơ tay túm lấy cổ tay cô, trong tình huống mà Phong Lăng hoàn toàn không ngờ tới hay phòng bị, anh dùng sức mạnh gần như hung hãn mà trước nay chưa từng có giật ngược cô trở lại.

Phong Lăng không đứng vững, theo quán tính, cơ thể cô ngã vào vòng tay của người đàn ông kia. Cô lập tức phản ứng lại, giơ tay đẩy anh ra, không để tâm gì đến vết thương trêи cánh tay anh.

Qua vài phen giằng co, phần vải trêи cổ tay áo cô suýt bị xé rách. Xét từ chiều cao hay thể lực, người đàn ông này tỏ ra không hề tốn sức trước mặt cô. Khi Phong Lăng thật sự định ra tay đánh trả thì bị anh túm chặt lấy cổ tay. Lúc cô ngẩng đầu dùng ánh mắt giận dữ để nhìn anh, Lệ Nam Hành đột nhiên giơ tay, hất cô về phía giường một cách mạnh bạo.

Phong Lăng đột nhiên bị anh hất mạnh, không thể khống chế được cơ thể, cô lùi về sau mấy bước, bắp chân đụng phải thành giường, cơ thể đột ngột ngã xuống.

Phong Lăng vội vàng định đứng dậy, người đàn ông kia đã nhào tới, cô sắp nhỏm được người lên đã bị người đàn ông kia ấn chặt hai cổ tay, đè cả người cô xuống giường.

Cơ thể nhanh chóng bị giam cầm, Phong Lăng vùng vẫy, ngước mắt nhìn người đàn ông bên trêи bằng vẻ phẫn nộ: “Buông ra!”

Đôi mắt đen như đổ mực của Lệ Nam Hành nhìn cô chằm chằm, không những không buông ra mà ngược lại còn tiện đà túm chặt lấy cổ tay cô, kéo nó lên trêи, cố định hai tay cô.

Phong Lăng tức giận quát: “Buông tôi ra!”

Cô vừa nói vừa cố gắng vùng vẫy thêm vài lần bên dưới cơ thể anh. Do không cử động được tay nên cô chỉ có thể dùng chân đạp ra, người đàn ông bên trêи thoáng nhíu mày vì động tác không an phận của cô, lại vì cô không ngừng đá chân lung tung mà phải hít một hơi thật sâu, đột nhiên khàn giọng quát: “Đừng quậy nữa!”

Phong Lăng vì giọng điệu của anh mà phải ngước mắt nhìn anh, đập vào mắt là đôi mắt tử thăm thẳm vô tận của người đàn ông kia. Cô đang định mắng anh buông cô ra, thế mà không hiểu sao lại có cảm giác như thứ gì đó đang đâm vào chân mình, hơn nữa cảm giác ấy càng lúc càng rõ rệt…

Ban đầu cô không hiểu, chỉ thấy không thoải mái nên cắn răng đạp thêm cái nữa, nào ngờ người đàn ông kia túm chặt cổ tay không cho cô nhúc nhích, đồng thời nhìn cô bằng đôi mắt nặng nề như ẩn chứa một thứ nguy hiểm nào đó.

“Lão đại.” Phong Lăng nhìn người đàn ông bên trêи cơ thể mình, thử nhúc nhích thêm lần nữa, nhanh chóng nghĩ cách tự cứu bản thân. Nếu cứng rắn đã không được thì phải chuyển ngay sang mềm mỏng, cô nói với vẻ cầu xin và khẩn thiết: “Có thể buông tôi ra được không? Tôi biết sai rồi, lần sau nhất định không dám ôm ý nghĩ chuốc say anh để chạy qua nữa, tôi xin thề sau này tuyệt đối không… ưm…”

Người đàn ông kia đột nhiên cúi xuống, không hề do dự mà chặn đứng đôi môi đang thao thao bất tuyệt của cô, điều này càng khiến cơ thể Phong Lăng cứng đờ. Khi cô bắt đầu vùng vẫy kịch liệt hơn trước, Lệ Nam Hành buông một bàn tay ra, dùng một tay cố định cằm của cô để hôn thật mạnh. Trong lúc Phong Lăng thở dồn dập muốn trốn thoát, anh quyết định cạy mở khớp hàm của cô, khiến nụ hôn càng thêm quấn quýt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.