Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1346




Chương 1346:

Nhưng cô không biết là bắt đầu từ khi nào, giữa cô và Lệ lão đại phải cần một người khác giải thích và giảng hòa thay mình, thậm chí còn cần một người khác làm dịu đi sự bế tắc giữa cả hai.

Cô không thích tình huống căng thẳng hiện giờ nhưng cô thật sự không biết nên phá vỡ nó như thế nào.

Trong phòng y tế, ánh đèn chiếu từ trêи xuống, chiếu vào chiếc váy trắng không nhiễm bụi trần của Văn Nhạc Tình.

Hai người này, một đen một trắng, hoàn toàn là hai kiểu khác nhau.

Chiếc váy liền thân vừa vặn trêи người Văn Nhạc Tình có màu trắng thuộc về bác sĩ và giống màu áo khoác của một thiên sứ. Mái tóc dài của cô ấy được cột cẩn thận sau gáy, đôi mi thanh tú cong cong, đôi môi căng bóng, cánh môi đầy đặn xinh đẹp như bông hoa mới nở vào sáng sớm.

Còn cô thì sao?

Cánh tay rũ bên hông Phong Lăng giật giật, cô sờ vào đồng phục chiến đấu hơi nhàu mà mình vừa vội vã thay. Trong tủ quần áo của cô đều là đồng phục chiến đấu với kϊƈɦ cỡ và màu sắc giống hệt nhau. Cô còn có mấy cái áo thun màu đen hoặc trắng để mặc trong lúc ngủ. Cô chẳng khác nào đám người đàn ông trong căn cứ, trừ áo ra thì cũng chỉ có quần với kϊƈɦ thước rộng không ôm dáng.

Thậm chí tóc của cô còn ngắn tới mức đáng thương.

Mái tóc dựng đứng lên trời.

Mái tóc rối bời.

Từ trước tới giờ, Phong Lăng chưa bao giờ cảm thấy làm một người đàn ông là một chuyện không tốt nhưng hiện tại. Khi đứng trước mặt cô gái hoàn mỹ này, cô thật sự thấy hơi tự ti và mặc cảm.

Rõ ràng Lệ lão đại bị thương vì cô, thế mà anh lại đến chỗ nữ bác sĩ này băng bó vết thương, thậm chí còn thả lỏng như thế khi ở chung với cô Văn.

Hàng ngàn, hàng vạn câu nói đã đến đầu môi, Phong Lăng muốn nói gì đó, cô rất muốn nói rằng Lệ lão đại rất rất tốt, chỉ cần là người được Lệ lão đại thích, dù anh có tỏ ra lạnh như băng đá thì thật ra vẫn rất dịu dàng.

Không ai trong bọn họ biết cả. Khi Lệ Nam Hành kéo cô từ trong nhà vệ sinh ra, đè cô trêи tường và hôn cô, tuy trông anh giống như đang ngang ngược đè mạnh cô, nhưng thực tế, anh đã bao bọc cô, không cho phép người ngoài xâm phạm quá mức.

Khi trong phòng bao vang lên tiếng súng, Lệ Nam Hành đã kéo cô vào trong lòng để bảo vệ cô, cánh tay ôm cô thật chặt.

Không ai hiểu sự dịu dàng này.

Chỉ trong tích tắc, vài hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu Phong Lăng.

Những lời này được giữ rất lâu, cuối cùng cô chỉ xoay người về phía bóng lưng đang ngồi ở ghế kia và nói: “Lão đại, anh nhất định phải nghe lời bác sĩ để trị vết thương đấy, tôi về trước đây.”

Cô xoay người, nhanh chóng bước đi.

Phong Lăng vội vã rời khỏi phòng y tế nhưng cô không biết rằng khi mình rời đi, lúc chạy khỏi tòa nhà tới chỗ sân huấn luyện, ánh mắt Lệ Nam Hành đã nhìn thoáng qua cửa sổ.

Văn Nhạc Tình quay lại chỗ cũ, định kéo cổ tay của anh lên xoa ấn lần nữa, anh lại lạnh nhạt tránh đi, thậm chí còn nhíu mày khi cô ấy muốn kéo tay anh lần nữa, rõ ràng anh đang mất kiên nhẫn.

Vì anh đột nhiên thay đổi thái độ, Văn Nhạc Tình nhướng mày hỏi: “Anh sao thế? Dầu thuốc trêи tay còn chưa được xoa hết đâu.”

Lệ Nam Hành không nói gì, chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm người đã vội vàng đi về hướng sân huấn luyện.

Hôm nay cô mặc đồng phục chiến đấu màu đen không phải kiểu kéo phec-mơ-tuya mà là loại cài nút áo. Chỗ cúc áo đầu tiên bị cài lệch khiến tất cả những nút sau đó đều cài sai, nhưng do vạt áo nằm phía cuối nên nếu không nhìn kỹ, không ai có thể thấy được.

Mái tóc rối bù hiển nhiên là do cô đã thay quần áo rồi vội chạy tới đây.

Phong Lăng vừa chạy vừa giơ tay vuốt mái tóc hơi rối, cho đến khi sợi tóc ngoan ngoãn dính trêи trán thì mới dừng tay, lại chạy nhanh hơn.

Văn Nhạc Tình cũng quay đầu nhìn thoáng qua phía bên ngoài, nhìn thấy Phong Lăng đã chạy xa, lập tức cười nói: “Em nhìn chán mấy người đàn ông trong căn cứ các anh rồi, còn Phong Lăng này thì trông khá thú vị đấy.”

“Cậu ta thì có gì hay?” Lệ Nam Hành lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.