Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1344




Chương 1344:

Lệ Nam Hành làm nhiệm vụ xong quay về cũng đã là nửa đêm, nên bây giờ đã hơn mười hai giờ.

Đêm khuya, cả căn cứ chìm vào tĩnh lặng, tướng trẻ tuổi của căn cứ và nữ bác sĩ đang tuổi thanh xuân lại ở chung một phòng, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy xứng đôi.

Vừa rồi, Phong Lăng thay đồ quá gấp nên mái tóc ngắn hơi lộn xộn, dính vào trán và tai. Một người nữ không ra nữ, nam không thành nam như vậy mà so với nữ bác sĩ xinh đẹp bên trong kia thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Tiểu Hứa nói Lệ lão đại thích cô.

So sánh thế này…

Sao anh có thể thích cô được…

Có lẽ mọi người chỉ tung tin đồn nhảm thôi. Thời nay, khi đàn ông ở chung, có vài tình huống mờ ám cũng dễ bị người khác hiểu lầm.

Có lẽ Tiểu Hứa hiểu lầm hai người bọn họ rồi.

Phong Lăng đứng ngoài cửa, nhìn người đàn ông thường ngày lạnh lùng như băng đang mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ dáng vẻ của anh, có thể nhìn ra anh đã dần thả lỏng hơn.

Anh hoàn toàn yên tâm giao mình cho bác sĩ xinh đẹp kia, để mặc cô ấy bôi dầu thuốc lên cổ tay mình, xoa loạn, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Mà nghe cách nói chuyện của cô Văn này, hẳn là hai người rất thân thiết, hơn nữa còn là kiểu quan hệ kéo dài nhiều năm.

Phong Lăng không biết cảm giác ngực mình nghèn nghẹn, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn mà còn phải đè nén nỗi buồn bực một cách khó chịu này là gì. Cô chỉ thấy ngay cả khi muốn xoay người bỏ đi thì bước chân lại vô cùng nặng nề khiến cô không thể động đậy được, thậm chí ngay cả tiến hay lùi cũng khó khăn.

Văn Nhạc Tình nghe thấy tiếng động gì đó nên đột nhiên xoay người qua nhìn, vừa ngước mắt, cô ấy đã nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa.

Cô ấy ngẩng đầu, kinh ngạc thốt lên: “Cậu là…”

Một giây sau, Văn Nhạc Tình chú ý tới đồng phục chiến đấu màu đen trêи bóng lưng kia, không khỏi cười nói: “Nếu là thành viên trong căn cứ thì có chuyện gì cứ nói. Đừng thấy lão đại của các cậu ở trong này mà không dám tiến lên. Ở chỗ này của tôi, anh ấy cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi, đối xử công bằng.”

Sau khi nói xong, Văn Nhạc Tình còn nhìn Phong Lăng vài lần: “A, cậu là cái người tên Phong Lăng phải không? Tôi nhớ cậu đấy.”

Đối phương là người nhỏ, gầy, xinh đẹp giống con gái nhất căn cứ này nên Văn Nhạc Tình nhớ rõ.

Câu này dường như đã đánh thức người đàn ông đang sắp ngủ gật trêи ghế, anh đột nhiên mở mắt, nhìn về phía cửa.

Phong Lăng vô thức lùi về sau một bước.

Lệ Nam Hành lạnh nhạt nói: “Đã đến đây rồi còn đứng ngoài làm gì?”

Phong Lăng hơi xấu hổ giơ tay sờ lên mái tóc rối của mình, nếu đã bị phát hiện thì cô cũng không cần trốn. Phong Lăng đẩy cửa bước thẳng vào trong.

Trong phòng y tế bật điều hòa, trông ngăn nắp và sạch sẽ.

Trong phòng còn có vài phòng nhỏ để cất thuốc và dụng cụ khám, chữa bệnh.

Văn Nhạc Tình vừa tiếp tục xoa cổ tay cho Lệ Nam Hành vừa cười nói với Phong Lăng: “Cậu ngồi xuống trước đi, đợi tôi xử lý cổ tay cho Tiểu Lệ Lệ xong thì sẽ khám cho cậu. Hôm nay cậu bị gì, hay là bị bủn rủn toàn thân, khó chịu vì vượt quá mức chịu đựng cơ thể như hai ngày trước?”

Tiểu Lệ Lệ?

Nghe thấy cách xưng hô và giọng điệu này, Phong Lăng dừng bước.

Cô nhìn Văn Nhạc Tình, gật đầu: “Cô Văn, tôi không sao nữa rồi, chỉ là muốn sang đây xem vết thương của lão đại thôi.”

Ánh mắt Phong Lăng chuyển hướng về phía Lệ Nam Hành.

Lệ Nam Hành chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái: “Không về nghỉ mà còn chạy tới phòng y tế, cậu rảnh quá hay sao?”

Cô đứng tại chỗ, do dự một lát mới nói: “Tôi nghe bọn họ nói lần trước anh bị thương rất nghiêm trọng, vừa rồi lại nghe nói dây chằng cổ tay bị giãn nên tôi sang đây xem sao.”

Lệ Nam Hành vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm: “Bây giờ đã nhìn thấy chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.