Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1331




Chương 1331:

Ngày hôm sau.

Căn cứ huấn luyện theo thường lệ, trong sân huấn luyện của đội bắn tỉa, năm người đứng một hàng đang tập bài thể ɖu͙ƈ co giãn.

Kiều Phỉ nhìn động tác của từng người, nghiêm giọng yêu cầu động tác của họ phải đạt tiêu chuẩn trong một tiếng đồng hồ.

Hôm qua có mưa, nhưng hôm nay trời rất nắng, chắc là khí trời đang vào đợt nóng cuối cùng trước khi vào Thu.

Dưới ánh mặt trời, bóng người Lệ Nam Hành xuất hiện trong sân huấn luyện. Thường ngày Lệ lão đại thỉnh thoảng sẽ đến đây nhìn bọn họ huấn luyện, ai cũng quen rồi, chỉ đồng thanh hô to một tiếng “lão đại”, rồi sau đó lại nghiêm túc tập luyện.

Phong Lăng nhìn về phía Lệ Nam Hành đứng, nhưng người đàn ông kia không nhìn cô, anh chỉ lạnh lùng dửng dưng đứng đấy nhìn bọn họ huấn luyện, không nói gì thêm.

Trang phục chiến đấu màu đen rất rộng, không nhìn thấy trêи tay anh bị gì cả, nhưng Phong Lăng biết chắc chắn bên trong đang quấn băng gạc. Cũng không biết rốt cuộc vết thương có nghiêm trọng hay không, tối qua cô về rất sớm, không theo anh đến phòng y tế, chỉ có thể thấy được sắc mặt của Lệ lão đại hình như không ổn cho lắm. Cô nghĩ chắc sẽ không quá sâu, nhưng tiếng đạn sượt qua da thịt vang lên bên tai cô rất rõ ràng…

Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay của anh, lúc Kiều Phỉ yêu cầu bọn họ làm động tác thứ hai thì phản ứng hơi chậm chạp. Đây là việc rất ít khi xảy ra, Kiều Phỉ bỗng nhìn về phía cô: “Phong Lăng?”

Phong Lăng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng ưỡn thẳng người lên, nghiêm túc xoay người tiếp tục làm theo động tác của những người khác, cũng không nhìn về phía kia nữa.

Kiều Phỉ nhanh chóng liếc về phía Lệ Nam Hành đứng, thấy vẻ mặt của Lệ lão đại vẫn như cũ, suy nghĩ một lát rồi cũng không nói gì thêm, chỉ đi lên phía trước tiếp tục hướng dẫn bọn họ làm động tác. Lúc đến phía sau Phong Lăng thì anh ta đưa tay kéo hai tay cô rộng ra rồi nâng lên trêи, đồng thời cũng thấp giọng hỏi: “Sao sắc mặt kém vậy? Trạng thái ngày hôm nay của cô tệ lắm đấy.”

Phong Lăng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, thấp giọng trả lời một câu: “Tối hôm qua ngủ không ngon.”

Kiều Phỉ lại nhìn cô một lát, đúng là vành mắt hơi đen, nhưng không quá thâm, có thể thấy bình thường Phong Lăng chưa bao giờ thức khuya, hình như tối qua đúng là mất ngủ cả đêm.

Thấy bộ dạng phờ phạc nhưng lại gắng gượng huấn luyện này của cô, Kiều Phỉ xoay người đi đến chỗ của các thành viên khác, khoảng chừng mười phút sau, anh ta lên tiếng: “Được rồi, giải lao nửa tiếng, sau đó tiếp tục.”

A K thấy quái lạ vô cùng: “Không phải bảo trong vòng một tiếng buộc phải đạt được tư thế tiêu chuẩn sao? Sáng nay đã tập được bao lâu đâu mà đã được giải lao rồi? Tết đến hay là chuyện tốt gì khác? Từ khi nào mà căn cứ đã sắp xếp thời gian huấn luyện có nhân tính đến mức này vậy?”

Kiều Phỉ liếc anh ta một cái: “Cậu không muốn giải lao thì có thể tiếp tục luyện, trong vòng một tiếng tôi sẽ nghiệm thu thành tích của cậu đầu tiên.”

A K lập tức buông hai tay nãy giờ vẫn đang dang rộng xuống: “Không được, nói giải lao là giải lao, anh Kiều không thể đổi ý được đâu!”

Kiều Phỉ lại liếc anh ta một cái rồi nhìn sang chỗ của Phong Lăng, thấy sau khi nghe nói được giải lao thì cô đã thả hai tay xuống, xoay người đi đến ngồi xuống chiếc ghế dài thường dùng để ngồi nghỉ.

Hiếm khi thấy Phong Lăng có trạng thái không tốt khi đang ở trong căn cứ và sân huấn luyện, Kiều Phỉ đang định đi đến, nhưng kết quả vừa nhấc chân lên thì đã bị bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh chặn lại.

Kiều Phỉ dừng lại, đang định nói chuyện thì Lệ Nam Hành đã đi lướt qua, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.

Phong Lăng đang ngồi trêи ghế nghỉ ngơi, định nhắm mắt một lát, kết quả vừa mới nhắm lại không được bao lâu, cô đã cảm nhận được dường như có áp lực nặng nề. Cô vội vàng mở mắt ra thì đã thấy ngay người hại mình mất ngủ cả đêm.

Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, rũ mắt xuống, con ngươi đen kịt, làn da rám nắng của anh trở nên trắng hơn dưới ánh nắng chói chang, thoáng nhìn tựa như quý tộc Dracula xuất hiện dưới ánh mặt trời. Nhất là lúc anh đang đứng ở nơi khuất sáng như này, khí chất vừa lạnh lùng vừa biếng nhác bỗng nhiên tăng lên gấp đôi: “Chẳng phải lúc nào cậu cũng luôn mồm bảo mình phải qua được khóa huấn luyện sức bền à? Sáng sớm mới huấn luyện chưa được bao lâu mà đã mệt đến mức cần ngồi ở đây ngủ một giấc?”

Phong Lăng nghe thấy lời này của anh, vẻ uể oải trong mắt lập tức biến mất, cô cũng không muốn nói chuyện tối hôm qua bản thân không ngủ được, chỉ đáp: “Huấn luyện viên Kiều cho phép nghỉ ngơi nên tôi ngồi đây một lát, tranh thủ chút ít thời gian bổ sung thêm thể lực cho bản thân thôi.”

Ánh mắt Lệ Nam Hành trở nên lạnh lùng: “Đứng lên.”

Phong Lăng đứng lên.

“Tiếp tục luyện tập đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.