Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1293




Chương 1293:

Lúc này mắt Tần Thư Khả sáng lên, định nói nếu như mình bị cảm thì cũng có thể mượn cơ hội này đến bệnh viện tiêm hoặc nằm viện gì đó, như vậy thì có thể gần gũi với Phong Lăng rồi.

Nhưng khi lời đến đầu môi, thấy Phong Lăng dường như vẫn không có một chút hứng thú nào với mình thì lại chỉ có thể nuốt lại mấy lời kia, có điều cô vẫn không nỡ buông tay áo Phong Lăng:

“Vậy… Tôi đi về cùng bác và chị trước, nếu sau này còn cơ hội gặp mặt, tôi muốn xin số điện thoại của cậu, cậu có thể cho tôi không?”

Lần sau?

Sẽ không có lần sau nữa đâu!

Phong Lăng chỉ nhàn nhạt nhếch môi đáp:

“Vậy thì để lần sau hẵng nói.”

Tần Thư Khả giống như là đang từ hoàn toàn không có hy vọng, lại mơ hồ nghe được một tia hy vọng trong lời nói kia, nhếch miệng cười, xoay người chạy về đến chỗ xe, quay đầu lại vẫy tay với Phong Lăng rồi mới vào trong.

Một chiếc Hummer đen cao lớn đang phi nhanh đến trong mưa rồi dừng lại trước cửa bệnh viện, khi Lệ Nam Hành hạ kính xe xuống liền nhìn thấy một màn như vậy.

Thiếu nữ đứng trong mưa lưu luyến nắm lấy tay áo thiếu niên, sau đó không biết thiếu niên đã nhận lời cô điều gì, thiếu nữ vừa đỏ mặt vừa hạnh phúc, xoay người chạy về phía chiếc xe cách đó không xa.

Cạnh người lái xe có một cái máy tính bảng còn chưa tắt màn hình, bên trên là một cuộc họp video vừa mới kết thúc, màn hình tối lại, cuộc họp vừa kết thúc một phút trước đó.

Vốn dĩ Lệ Nam Hành hạ cửa kính xe xuống để đốt điếu thuốc, tay trái vuốt ve cái bật lửa màu bạc, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua thiếu niên đứng ở trước cửa bệnh viện, con ngươi trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông, là Tiểu Hứa gọi tới, Lệ Nam Hành nhìn thoáng qua, nghe:

“Nói.”

“Lão đại, tối nay tôi tạm thời không thể về được, tôi thấy Phong Lăng ở bệnh viện kia cũng không có vấn đề gì, nếu như anh không yên tâm thì gọi cho bọn AK tới trông Phong Lăng nhé.”

Tiểu Hứa áy náy:

“Chỉ có điều Phong Lăng vẫn cứ không thích ở trong bệnh viện lắm, khi rảnh vẫn sẽ quan tâm đến chuyện lớn nhỏ trong căn cứ, nếu như có nhiệm vụ thì có khi dù chưa kết thúc thời kỳ trị liệu cũng nhất định sẽ chạy về căn cứ, phái một người trông chừng cậu ấy cũng tốt, tránh để cậu ấy luôn nghĩ mình là chiến sĩ kiên cố không gì phá nổi, đợt điều trị khí dung này vẫn chưa kết thúc, cũng chỉ mong sao có thể trở về huấn luyện và nhận nhiệm vụ.”

“Ừ, tôi ở ngay gần bệnh viện, đêm nay tôi ở đây.”

Giọng Lệ Nam Hành lạnh nhạt.

Tiểu Hứa nghe thấy lão đại lại đến bệnh viện thì không nói gì thêm nữa, chỉ cười rồi nói đến những chuyện khác, sau đó tắt máy.

Mắt thấy chiếc xe mà Tần Thư Khả đã rời đi, Nam Hành bật bật lửa lên, trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống, sau đó vứt bật lửa trong tay trở lại trong xe, đi về phía thiếu niên trước cổng bệnh viện.

Mùa Hè đã đi qua, mưa Thu ở Los Angeles se se lạnh, vì thế hôm nay Nam Hành ăn mặc rất khác ngày thường. Bên ngoài bộ vest thẳng thớm là chiếc áo khoác có hai hàng nút đen tuyền, lộ ra vẻ mạnh mẽ và lạnh lùng, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ bá đạo kiêu ngạo của người đàn ông. Gương mặt lạnh lùng như quý tộc hoàng thất La Mã không tỳ vết kia đã hấp dẫn vô số ánh mắt bên ngoài cổng bệnh viện chỉ trong vài giây.

Chỉ có điều những người bên ngoài cổng viện còn chưa kịp hoàn hồn lại, người đàn ông đẹp như thần kia đã vội vàng tới, anh bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch trước cổng bệnh viện, trực tiếp túm cổ áo đồng phục bệnh viện màu xanh nhạt của thiếu niên, lạnh lùng nói: “Đã quên những gì tôi nói với cậu rồi sao? Nghiêm cấm thành viên căn cứ yêu đương, cậu là muốn bị đuổi ra khỏi căn cứ hay là tuổi còn nhỏ như vậy mà trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện yêu đương?”

Phong Lăng nhìn người đàn ông đột ngột kéo mình, khiến cho cổ áo của thiếu niên cũng sắp kéo lên tới đầu, trong nháy mắt khi quay đầu lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lệ Nam Hành, thiếu niên đành phải giải thích: “Bà Phong đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cô Tần đi đến đây cùng bà ấy, chỉ là chạm mặt ở trong bệnh viện mà thôi…”

“Trùng hợp vậy sao?” Lệ Nam Hành khịt mũi coi thường, tiếp tục nắm tóm cô đi vào trong.

Phong Lăng bị lôi cổ áo như thế, bước chân không ổn định, càng bất đắc dĩ hơn, nói: “Là thật đấy, càng trùng hợp hơn là hôm nay tôi còn nhìn thấy vợ chưa cưới của lão đại anh nữa đấy.”

Nam Hành không dừng lại, kéo người vào trong thang máy, tiện tay nhấn nút đóng cửa thang máy và tầng lầu phòng bệnh của Phong Lăng, cùng lúc đó lạnh lùng liếc cô: “Vợ chưa cưới nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.