Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1244




Chương 1244:

“Còn nữa, nếu lão đại có cần gì thì bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể gõ cửa phòng anh, cứ gọi là đến! Mấy giờ cũng được!”

Nam Hành đi ở phía trước, không để ý đến cô. Phong Lăng vẫn đi theo phía sau, miệng không ngừng nói để bày tỏ tấm lòng và suy nghĩ của bản thân. Cô sống nhiều năm như vậy, hiếm khi có được một lần nói nhiều như thế này, hiếm khi rất muốn xây dựng mối quan hệ tốt với một người. Ít nhất là cô thật sự cảm kích và hiểu được sự quan tâm lo lắng của anh, nên cô không muốn mối quan hệ giữa hai người tiếp tục căng thẳng nữa, lại càng không muốn cả ngày bị một khối băng nhằm vào.

Ngay lúc Phong Lăng lại đi theo, Nam Hành bỗng nhiên dừng bước.

Anh dừng lại rất đột ngột, Phong Lăng vốn luôn lấy tốc độ rất nhanh để theo sát nên nhất thời không dự đoán trước được, va vào lưng anh. Cô lùi mạnh ra phía sau một bước, nâng mắt lên thì thấy Nam Hành đã xoay người lại nhìn mình.

“Phong Lăng.” Anh nhìn cô.

“Có.”

“Cậu thấy trên mặt tôi viết to mấy chữ ‘huấn luyện viên cá nhân’ của cậu à?”

“…”

Nam Hành chỉ mình: “Việc huấn luyện cho cậu là chuyện trong đội bắn tỉa, nên có sắp xếp gì thì tôi sẽ truyền đạt lại bất cứ lúc nào. Tôi không phải bảo mẫu của cậu, lại càng không phải là huấn luyện viên cá nhân của cậu.”

“…”

“Khi muốn luyện thì cứ tự mình làm một nghìn cái chống đẩy cũng chẳng có ai quản cậu cả, không cần kéo cả tôi vào. Không phải tôi rất muốn xem đâu, hiểu chưa?”

“…”

Phong Lăng cảm thấy có thể là lão đại đã hiểu lầm điều gì đó. Hay có lẽ là do mình biểu đạt không rõ lắm.

“Nhưng mà lão đại, có vài động tác, lỡ như tôi không làm đúng tiêu chuẩn…”

“Không tiêu chuẩn thì chờ ngày hôm sau luyện lại, lực cánh tay là bước đầu tiên trong việc huấn luyện tay súng bắn tỉa, cũng là bước căn bản nhất. Cậu phải tự cân nhắc sao cho vừa, cậu muốn ở đây tốn công tốn sức mà luyện lung tung, hay là chờ đúng giờ chiều ngày mai để huấn luyện cùng những người khác?”

“…”

Có thằng ngốc mới đi lựa chọn ở đây làm một nghìn cái chống đẩy.

***

Phong Lăng theo sau Nam Hành đi thẳng tới căng tin của căn cứ.

Cô rất ít khi tới nơi này muộn như vậy, bình thường đều tới đúng giờ vào ba bữa chính. Không ngờ đã muộn thế này mà căng tin vẫn còn rất nhiều người.

Nam Hành dừng lại ở cửa căng tin: “Cậu tính đi theo tôi đến khi nào?”

Phong Lăng trả lời: “Cũng không thể xem là tôi đi theo anh được. Đám người A K cũng ở đây, tôi đi theo anh đến đây, lát nữa tiện về cùng bọn họ.”

Nói đến đây, Phong Lăng cảm thấy với tâm lý muốn làm dịu mối quan hệ với lão đại hiện giờ của mình, hẳn là cô sẽ lựa chọn cách từ từ, làm từng bước một, kết quả miệng lại nhất thời không khống chế được mà nói một câu: “Dù sao thì cũng đã đến đây rồi, lão đại, anh muốn ăn khuya gì vậy? Cùng ăn luôn nhé?”

“Tại sao tôi phải ăn khuya cùng cậu?”

“Bởi vì chúng ta ở cùng một tầng, sau khi ăn xong thì có thể cùng nhau trở về.” Phong Lăng thản nhiên như thể đây là chuyện quá đỗi bình thường vậy.

Nam Hành nhìn vào mắt cô: “Ở cùng tầng không phải là lý do. Trái lại, da mặt dày hơn tường thành thì tôi nhìn ra được đấy.”

Nói xong, anh đanh mặt rời đi.

Phong Lăng không tiếp tục đi theo nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn khí thế “người sống chớ đến gần” tản ra từ người anh, rồi lại thấy anh vòng qua đám đông ầm ĩ, đi về phía các thành viên lâu năm của đội một đang ngồi bên trong.

Lần đầu tiên cô hạ thấp mình như vậy để làm dịu mối quan hệ. Nhưng vẻ mặt của Lệ lão đại hình như rất khó chịu.

Anh đang khó chịu điều gì?

Bởi vì vừa rồi khi ở tầng một, cô đã nghe được cuộc nói chuyện của anh sao?

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.