Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1229




Chương 1229:

Thường ngày ngực Phong Lăng vẫn luôn bị quấn trong lớp băng vải, chưa từng bị ai động vào mà nay lại chịu kích thích lớn như vậy, cho nên dù cách cả lớp quần áo nhưng máu nóng vẫn như chảy ngược khắp người Phong Lăng.

Vào khoảnh khắc anh nghiêm túc định đưa tay kéo cổ áo của cô xuống thì tay Phong Lăng dồn sức, trong chớp mắt đột ngột bổ thật mạnh vào gáy anh, khiến anh thình lình ngã vật xuống, mắt nhắm nghiền. Cô lại dùng sức, đẩy người ra, lật người đi xuống giường, lùi ra cách hai mét, chỉnh lại cổ áo rồi đưa mắt nhìn anh ngã xuống giường không động đậy nữa. Sau khi nhìn mấy chục giây, cô mới thở phào.

Hai năm qua dù thể lực của cô được huấn luyện có tốt đến thế nào thì trước mặt Lệ Nam Hành vẫn như học trò gặp phải sư phụ. Vừa rồi, khi bị đè lên giường, trong nháy mắt cô đã có thể nhận ra sự chênh lệch rất lớn giữa hai người.

Nhưng tuy sức lực của cô không bằng anh thì ít ra cô vẫn nắm rất chắc những huyệt vị yếu ớt nhất trên cơ thể con người, có thể đánh ngất một người say đến mức không tỉnh táo.

Nếu không phải anh là lão đại của căn cứ XI, và cô muốn ở lại đây nên không thể làm anh bị thương thì vừa rồi trong khoảnh khắc đó, cô đã không dùng tay mà rút dao găm được giấu dưới nệm ra, trực tiếp “xử đẹp” anh luôn rồi.

Phong Lăng vốn định sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người, nhưng vừa mới đưa tay lên đã khựng lại, sau đó cô gỡ ra hai nút cổ áo vừa mới bị cài vào, giữ nguyên hiện trạng lộ ra xương quai xanh nhưng không thể nhìn thấy vị trí mấu chốt. Tiếp đó cô cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho A K.

Lúc A K nghe tin thì vội vàng chạy tới, đẩy cửa vào nhìn thấy Lệ lão đại nồng nặc mùi rượu đang nằm vật ra trên giường, còn Phong Lăng thì sắc mặt trắng bệch đứng cạnh giường, tóc tai và quần áo lộn xộn, cổ áo giống như đã bị xé ra. Vừa rồi trong điện thoại A K không nghe rõ ràng nhưng chỉ trong giây lát đã hiểu được phần nào.

Đậu xanh rau má!

Dù lão đại có thích Phong Lăng thật đi nữa thì cũng không thể cưỡng ép như vậy chứ!

Phong Lăng mới bao nhiêu tuổi, còn chưa tới mười bảy tuổi đâu!

Đây là say rượu định làm càn, định “thịt” luôn tên nhóc Phong Lăng này sao?

“Đây… Phong Lăng…” A K bứt rứt vì lão đại suýt chút nữa đã cưỡng ép Phong Lăng: “Lão đại anh ấy…”

Ánh mắt Phong Lăng có hơi bối rối và lo lắng nhìn anh ta: “A K, giúp tôi!”

Anh ta có thể giúp được cái gì trong tình huống này?

“Có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp, nhưng trong tình huống này giúp thế nào được? Lão đại đã bị cậu đánh ngất rồi mà?”

“Không đánh ngất thì anh cảm thấy tôi còn có thể khỏe mạnh đứng ở đây à?” Sắc mặt Phong Lăng trắng bệch, cô hỏi ngược lại anh ta.

A K dừng lại một lát rồi mới nói: “Phong Lăng, thật ra tôi luôn cảm thấy hình như lão đại có ý với cậu. Tuy tôi không dám chắc rốt cuộc có phải lão đại thích đàn ông hay không, hoặc cũng có thể là do cậu quá dễ nhìn. Tôi thật sự chưa từng thấy tên đàn ông nào còn xinh hơn cả con gái như cậu. Có thể lão đại uống nhiều quá nên nhất thời không kiềm chế nổi. Cậu đừng để bụng.”

Phong Lăng không nói nhiều, chỉ nhìn A K, trên mặt là sự vô tội và tâm trạng sợ hãi sau khi vừa thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm.

A K vừa nhìn thấy ánh mắt này của cô thì không thể nói thêm gì nữa.

Tuy có thể là lão đại có tình cảm, nhưng Phong Lăng giống con gái không có nghĩa là xu hướng tình dục của tên nhóc này cũng có vấn đề, không thể ép cậu ta bị lão đại “làm thịt” được.

“Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, anh có giúp được tôi hay không? Nếu anh không giúp thì cũng lắm ngày mai tôi sẽ rời khỏi căn cứ.” Phong Lăng không lộ ra cảm xúc gì, vừa nói vừa cài cổ áo của mình lại.

“Cậu đừng có kích động, ngày mai sát hạch rồi, tuyệt đối đừng kích động! Tôi giúp, nhất định tôi sẽ giúp cậu!”

Ngày hôm sau.

Nam Hành vừa mở mắt ra, còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc mình đang nằm ở đâu thì đã cảm thấy đầu váng mắt hoa không chịu được. Anh đưa tay vừa ấn vừa day huyệt Thái Dương rồi mới lại mở mắt ra.

Phát hiện bản thân không ngủ ở chỗ của mình, anh nhăn trán, ngồi bật dậy. Kết quả khi đưa mắt nhìn thì thấy A K đang ngồi trên cái ghế đẩu ở cạnh giường.

Vừa nhìn thấy A K, Nam Hành có hơi hoảng hốt. Tối hôm qua sau khi say rượu, anh đã quay về tới căn cứ. Sau đó nữa thì anh nhớ hình như mình đã đi đến chỗ của Phong Lăng mà nhỉ?

Rốt cuộc đó là nằm mơ hay là thật? Hay là anh đi nhầm đường? Mà cũng có thể chỉ là ảo giác?

Nhưng dù thế nào thì anh cũng phải ở chỗ của mình hoặc chỗ của Phong Lăng chứ sao lại ở chỗ của A K?

“Lão, lão đại! Anh tỉnh rồi à…” A K hơi bối rối nhìn về phía anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.