Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1188




Chương 1188:

Khách sạn này là khách sạn xa hoa và đắt đỏ nhất ở Los Angeles hiện giờ. Kiến trúc trang hoàng hoa lệ, rực rỡ loá mắt, đẹp đẽ quý phái khiến người ta cảm thấy ngưỡng mộ không thôi. Thấy xe của Lệ Nam Hành đã tới, nhóm nhân viên phục vụ xếp hàng theo thứ tự để đi ra nghênh đón, cực kỳ chu đáo.

Mà khi mọi người đi vào khách sạn, quản lý đại sảnh bỗng nhiên nhìn thấy Phong Lăng đi vào. Ánh mắt anh ta vừa nhìn thoáng qua người nhóc thì bỗng chốc kinh ngạc nhướng mày.

Thằng nhóc này… không phải là cái tên đã vào nhầm và đánh vỡ tháp rượu vang đỏ của bọn họ hai tháng trước đây sao?

Ánh mắt của quản lý đại sảnh cứ thế khóa chặt trên người Phong Lăng, nhìn tận vài giây. Phong Lăng lại dường như không nhận ra anh ta mà đi thẳng vào trong.

Thấy nhóc mặc trang phục chiến đấu màu đen giống như nhóm người mà anh Lệ mang đến, hơn nữa người của căn cứ XI không phải dễ chọc, quản lý nhất thời không rõ thân phận của nhóc, cuối cùng cũng không dám nhiều lời. Nhưng ánh mắt anh ta vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Phong Lăng.

Nam Hành đi phía trước nhưng không có nghĩa là anh không chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt vốn đang háo hức của người quản lý.

Bước chân của người đàn ông cao lớn mạnh mẽ dừng lại, con ngươi đen như mực lạnh nhạt liếc nhìn Phong Lăng bị nhìn chằm chằm từ nãy giờ, lại lạnh như băng nhìn sang quản lý: “Sao thế? Hai người quen nhau à?”

Người quản lý hơi do dự, cứ có cảm giác tên Phong Lăng này thoạt nhìn nhỏ gầy hơn rất nhiều so với những người khác, không biết có phải nhóc ta đã lén trà trộn vào hay không, vì thế anh ta đảo mắt tươi cười nói với Nam Hành: “Anh Lệ, cậu ta tên là Phong Lăng phải không ạ?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Nam Hành vẫn không thay đổi, anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Phong Lăng vẫn bình thản như trước, thờ ơ nói: “Có chuyện gì?”

“Mấy tháng trước, cậu ta đã làm đổ tháp rượu vang đỏ trong đại sảnh khách sạn của chúng tôi. Mấy chục ly thủy tinh xa hoa đều vỡ hết. Tổng Giám đốc khách sạn chúng tôi thấy cậu ta còn nhỏ tuổi, lại không có tiền đền, cho nên để cậu ta giúp việc trong phòng bếp phía sau của khách sạn một tháng, xem như tiền công đền bù số ly thủy tinh đó. Nhưng cậu ta chỉ làm một tuần ở phòng bếp liền bỏ chạy. Nếu không phải nể tình cậu ta còn nhỏ tuổi, chắc chúng tôi đã báo cảnh sát rồi. Dù sao giá trị của số ly thủy tinh kia cũng không phải là nhỏ.”

Bắt đầu từ lúc vừa bước vào khách sạn này, Phong Lăng cũng đã biết điều gì đang đợi mình. Nhóc đâu chỉ làm ở phòng bếp một tuần rồi đi, nhóc còn làm vỡ không ít bộ đồ xa hoa ở đó.

Tại sao phải đi?

Đương nhiên là bởi vì người trong khách sạn này, từ nhân viên phục vụ ở đại sảnh đến người học nghề trong phòng bếp, ai cũng có thế lực cả. Họ cho rằng nhóc còn nhỏ, dễ bắt nạt, nên nhóc bị ngáng chân khắp nơi. Thậm chí họ còn cho rằng nhóc nhỏ tuổi, nên có thể bị coi như khỉ mà đùa giỡn. Hết lần này đến lần khác những kẻ đó đã chạm tới điểm giới hạn của nhóc. Cuối cùng nhóc nổi giận, trực tiếp đá đổ máy rửa bát của phòng bếp rồi bỏ chạy.

Mà mười bảo vệ trong khách sạn này không ai đánh lại nhóc, tất nhiên không ngăn cản nhóc được.

Nam Hành nghe qua lời nói của quản lý thì chuyển mắt nhìn về phía Phong Lăng: “Có chuyện này à?”

Phong Lăng bình tĩnh nói: “Có, chờ tôi làm xong một nhiệm vụ và kiếm được tiền, tôi sẽ lập tức trả tiền đền bù, sẽ không bôi nhọ căn cứ đâu.”

Nam Hành ung dung thản nhiên, quản lý ở bên cạnh châm chọc nói một câu khiêu khích: “Anh Lệ, tôi nghe nói những người mà căn cứ XI chọn ra đều không phải người đơn giản. Hẳn là anh không đến mức thương hại một tên ăn mày như vậy chứ? Sao lại nhận cả cậu ta vào thế? Hai tháng trước, cậu ta chỉ đi ngang qua cửa sổ kính của khách sạn chúng tôi, thấy bên trong có một suất bít tết và cơm sườn mà khách ăn còn thừa, phỏng chừng là đói bụng quá, muốn lẻn vào đóng gói mang đi. Nhưng khách sạn chúng tôi có quy tắc riêng, không thể để cậu ta mang đi được. Lúc cậu ta bị bảo vệ đuổi ra ngoài thì lại ra tay đánh cả bảo vệ của chúng tôi, còn đánh đổ cả tháp rượu vang đỏ nữa chứ.” Ban đầu Nam Hành không nói gì, ánh mắt nhìn Phong Lăng vẫn vô cảm đứng nơi đó. Nhưng khi quản lý còn âm thầm vui sướng, cho rằng anh Lệ nhất định sẽ đuổi thằng nhóc chết tiệt đó đi thì Nam Hành bỗng gọi nhóc một tiếng: “Phong Lăng.”

Rồi anh lại nói tiếp: “Ngoài bít tết và cơm sườn ra, cậu còn muốn ăn gì nữa?”

Mặt mày quản lý đại sảnh lập tức tái mét, anh ta không dám tin mà quay đầu nhìn về phía Phong Lăng.

Phong Lăng cũng ngước mắt lên nhìn Nam Hành, không hiểu tại sao anh lại không nổi giận. Rõ ràng nhóc đã khiến căn cứ XI bị mất mặt, không phải sao?

Vừa nhìn vào đôi mắt của anh, Phong Lăng dừng một chút rồi nói: “Chỉ có hai món này nhìn không tệ lắm. Lúc ấy tôi không ăn được, không biết hương vị thế nào.”

“Muốn nếm thử không?”

Phong Lăng lại nhìn anh, sau đó gật đầu.

Ánh mắt Nam Hành lạnh lùng quét về phía quản lý đại sảnh đang trợn mắt há hốc miệng: “Cho cậu ta năm suất bít tết, năm suất cơm sườn, không đủ thì lại mang ra tiếp.”

Quản lý đại sảnh: “…???”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.