Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1177




Chương 1177:

A K tìm chỗ ở tạm thời cho Phong Lăng, chính là chiếc giường trong phòng của anh ta. Chiếc giường được phân thành tầng trên dưới giống như trong doanh trại huấn luyện quân đội bình thường. Điều khác biệt duy nhất chính là một phòng trong khu ký túc xá ở các doanh trại quân đội trong nước có ít nhất tám người, còn ở đây một phòng tối đa cũng chỉ có hai người.

Tháng trước người ngủ giường tầng dưới của phòng A K đã được phái ra ngoài làm nhiệm vụ, vẫn còn đang ở châu Phi chưa trở về. Đúng lúc Phong Lăng có thể tạm thời ở lại đây.

Sắc trời dần trở nên tối mịt, sau khi nhận được điện thoại của sĩ quan huấn huyện, A K đi thẳng ra ngoài, để Phong Lăng ở lại trong phòng một mình.

Sau khi Phong Lăng xác nhận anh ta tạm thời sẽ không trở về liền khóa trái cửa lại, rồi cầm bộ trang phục chiến đấu màu đen mà lúc nãy A K vừa đưa cho đi thẳng vào phòng tắm.

Nhóc tắm rồi mới đi ứng chiến cũng chưa muộn.

Sau khi tắm rửa xong, Phong Lăng thay bộ đồ màu đen kia. A K nói, anh ta đã từng mặc bộ trang phục chiến đấu này vào ba năm trước khi mới đến căn cứ. Lúc đó anh ta mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng những cậu con trai ở độ tuổi này trổ mã rất nhanh, chưa đến nửa năm thì anh ta đã không Lục vừa bộ trang phục này nữa. Cho nên giờ nhìn bộ đồ này cũng không đến mức cũ lắm, nhóc mặc cũng chỉ hơi rộng một chút mà thôi.

Nhưng đối với Phong Lăng mà nói, việc bộ đồ này rộng một chút quả thật là rất tuyệt. Trang phục hơi rộng thích hợp để che giấu thân hình.

Trước khi đến căn cứ XI, vì muốn cảm ơn nhóc mà A K đưa cho nhóc một số tiền, nói quần áo trên người nhóc quá cũ rồi, muốn nhóc đi mua quần áo mới mặc. Thế nhưng Phong Lăng không đi mua quần áo, ngược lại nhóc đi mua vải thích hợp có hiệu quả hơn để quấn ngực. Bây giờ khi quấn từng vòng từng vòng trên người, nhóc không còn cảm giác khó chịu bí bách nữa. Nếu nhóc muốn quấn thêm vài vòng nữa thì hiệu quả che giấu lại càng tốt hơn.

Ở một nơi khác, sau khi Nam Hành trở về căn cứ liền mở cuộc họp với vài vị sĩ quan huấn luyện cấp dưới, sau đó anh cứ đứng trước cửa sổ tầng hai phía sau căn cứ.

Các cấp dưới vừa mới vào đứng sau lưng anh không dám lên tiếng, cũng không dám đi qua làm phiền lão đại, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn không nhịn được mà nhìn về phía anh. Không biết tại sao sau lần lão đại từ nhà họ Lệ quay lại, bọn họ lại có cảm giác lão đại bị áp lực hơn so với thường ngày. Lẽ nào mấy ông cụ nhà họ Lệ lại làm ra những chuyện gây chấn động trời đất, quỷ khóc thần sầu làm lão đại tức giận?

Tuy ở trong căn cứ này lão đại là sự tồn tại giống như thần thánh, nhưng dù sao trong gia tộc họ Lệ, anh vẫn là bề dưới. Mấy ông cụ trong gia đình bọn họ đều đã từng dẫn binh, cũng từng chiến đấu trên chiến trường, đã thế còn có chức có quyền trong quân đội, dạy dỗ con cái trong nhà không phải cầm gậy thì là thắt lưng da. Chậc chậc, cảnh tượng đó, họ thật sự không dám tưởng tượng.

Nhưng mà hôm nay lão đại đã gặp phải chuyện gì?

Vẻ mặt anh không cảm xúc. luôn nhìn về phía sân huấn luyện.

Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì?

Khi màn đêm dần buông, Nam Hành đi một mình đến sân huấn luyện trước.

Chắc có lẽ anh đang buồn bực không có ai để đánh một trận, trút nỗi bực mang từ nhà họ Lệ về. Hoặc có thể là anh đang muốn lật bản mặt thật sự của người “thiếu niên” kia cho mọi người xem.

Nói tóm lại, cho dù lý do là gì đi nữa, trong mắt của rất nhiều thành viên trong căn cứ, lão đại trước giờ không hề quan tâm đến chuyện của người khác, hôm nay lại vì thử bản lĩnh của một người mới không rõ lai lịch mà chủ động đi đến sân huấn luyện trước.

Mấu chốt ở chỗ lão đại còn đang đợi cậu nhóc kia.

“Cậu ta vẫn chưa đến à?” Khi Nam Hành nhìn thấy A K đi ngang qua thì mở miệng hỏi.

A K không ngờ lão đại lại chủ động hỏi chuyện mình, anh ta ngẩn người ra, lập tức dừng chân lại, trả lời: “Lúc nãy tôi đến chỗ của sĩ quan huấn luyện lấy ít đồ. Chắc là vì sắp phải thi đấu với anh nên Phong Lăng mới cố tình đi tắm rửa thay quần áo. Ha ha ha, dù sao trong cuộc sống cũng cần phải có chút hình thức mà. Tôi cảm thấy cậu ta rất coi trọng cuộc khảo nghiệm mà lão đại anh đích thân ra trận. Tôi nghĩ chắc là cậu ấy cũng đã chuẩn bị xong rồi đấy!”

Sau đó cho dù A K nói cười ha ha thế nào, thì đến khi trời đã tối hẳn, Phong Lăng cũng chưa xuất hiện.

Nam Hành đứng đợi trên sân huấn luyện suốt cả nửa tiếng đồng hồ, lúc này sắc mặt đã lạnh như sương giá.

Đám thành viên trong căn cứ đứng xung quanh không kiềm chế nổi mà tự lẩm bẩm trong lòng, tên nhóc này lại dám cho lão đại leo cây, chắc là không biết chữ chết viết thế nào rồi…

Tuy sắc mặt của Lệ Nam Hành không tốt, nhưng tối nay anh cũng không có việc gì gấp gáp phải làm, nên bèn gọi vài thành viên tiến lên đánh với mình. Kết quả chẳng bao lâu sau ai nấy đều lăn lê dưới đất khóc lóc van xin tha mạng. Ngày thường khi sĩ quan huấn luyện dạy bảo đám người này cũng ra tay không quá nặng. Dù sao cũng có khá nhiều thành viên vừa vào căn cứ không lâu, cần phải huấn luyện thực chiến và huấn luyện cơ bản nhiều hơn nữa. Ít nhất phải cần năm bảy tám năm nữa bản lĩnh mới có thể khá hơn.

Nhưng Nam Hành vốn không định nể mặt, các thành viên trẻ tuổi bị gọi lên sân huấn luyện thì đã sớm biết sẽ có kết quả này. Vậy mà không ngờ cuối cùng họ vẫn bị đánh cho lăn lê dưới đất không đứng dậy nổi, suýt chút nữa là kêu cha gọi mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.