Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1176




Chương 1176:

Mãi đến khi anh đến gần, Phong Lăng vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không hề thay đổi.

Anh dừng lại bên cạnh A K đang kinh ngạc vì lão đại đột nhiên đi qua bên này, còn chỉ tập trung trên người Phong Lăng. Lúc này vẻ mặt anh ta không rõ là ngạc nhiên vì được chú ý đến hay là lo lắng xoắn xuýt nữa: “Lão đại…”

Lệ Nam Hành không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt của Phong Lăng, ánh mắt tối lại.

Anh lạnh lùng nhếch bờ môi mỏng, lạnh nhạt nói: “Từ lúc nào căn cứ đã trở thành nơi tham quan cho người lạ vậy? Cậu là ai? Có biết đây là nơi nào không?”

Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt, đầy thăm dò của Lệ Nam Hành, Phong Lăng đoán được chắc anh cảm thấy bóng dáng của nhóc quen thuộc. Nhưng dù sao anh cũng chưa từng thấy phần cổ trở lên của nhóc, hơn nữa nhóc còn quấn vải bó ngực nên thân hình trông vạm vỡ hơn rất nhiều. Nhất định là anh chỉ nghi ngờ chứ không chắc chắn được.

Nhưng từ trong ánh mắt của anh, lần đầu tiên trong đời, Phong Lăng cảm thấy da gà nổi cả lên.

Cho dù một năm rưỡi trước đây, khi bị cảnh sát bao vây tiêu diệt, đối diện với mười mấy khẩu súng, nhóc cũng không hề có cảm giác chột dạ kỳ lạ khó tả như bây giờ.

Nếu như không phải trên người nhóc có mặc quần áo, có vải quấn quanh ngực thì chắc nhóc đã nghi ngờ lão đại của căn cứ XI này vừa nhìn đã nhận ra nhóc.

Nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ chẳng qua chỉ gặp mặt một lần trong phòng xông hơi, hơn nữa còn đánh nhau liên tục. Lúc đó phòng xông hơi chứa đầy hơi nước mù mịt, ngay cả thân dưới trần trụi của anh nhóc còn không nhìn rõ thì sao anh lại có thể thấy rõ khuôn mặt của nhóc được?

Hơn nữa chuyện đã xảy ra cách đây hơn nửa năm.

Nhưng mức độ nhạy bén của người đàn ông này quả thật khiến nhóc cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Phong Lăng cười, nhưng nụ cười của nhóc không hề có chút ấm áp nào: “Xem ra lần sau tôi cứu người phải nhìn cho rõ, để tránh không cẩn thận cứu phải người của căn cứ XI thôi, được người ta mời vào mà không hiểu sao lại bị đội cho cái mũ đến đây để vui chơi.”

Nam Hành nghe được lời nói của nhóc thì mới nhìn sang A K ở bên cạnh, A K vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, lão đại, anh bạn nhỏ Phong Lăng đã cứu tôi một mạng. Lúc đó tôi bị mai phục ở chân núi Velos, suýt chút nữa là chết trong tay đám người đó. Anh bạn nhỏ Phong Lăng là ân nhân cứu mạng tôi, tôi thấy cậu ấy có bản lĩnh, tuổi tác cũng phù hợp với điều kiện tuyển chọn năm nay của căn cứ. Còn nữa, cậu ấy cũng không nơi nương tựa, nên tôi bảo cậu ấy theo tôi trở về đây. Tôi vốn muốn nói một tiếng với sĩ quan huấn luyện, nhưng không ngờ lão đại anh lại đột nhiên…”

A K nhìn thấy biểu cảm của Nam Hành dường như muốn đông lạnh chết người, nói một lúc cũng không biết bản thân rốt cuộc đã nói sai câu nào. Nhưng vẻ mặt của lão đại rõ ràng chẳng có chút ấm áp gì, ngược lại còn lạnh lẽo đến mức khiến người khác hoảng sợ.

“Căn cứ XI tiếng tăm lừng lẫy, loại nhân vật nhỏ bé như tôi được đứng ở đây quả thật là rất may mắn.” Phong Lăng mở miệng nói. Nhóc cần phải tự tìm đường thoát cho mình, nhưng không thể là con đường nguy hiểm. Nhóc cũng cần phải tìm kiếm cơ hội.

Nam Hành híp đôi mắt sâu nhìn nhóc, nhưng không lập tức lên tiếng.

Phong Lăng cũng không vội vàng, đứng ở trước mặt anh, lưng thẳng, còn đúng tiêu chuẩn hơn so với đám thành viên vào căn cứ huấn luyện được một năm.

Khoảng vài giây sau, cuối cùng anh cũng lạnh lùng lên tiếng: “Biết đánh nhau không có nghĩa là có bản lĩnh, có bản lĩnh không có nghĩa là có thể ở lại căn cứ XI. Nếu cậu là ân nhân cứu mạng của thành viên của căn cứ, tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Tối nay cậu ra sân huấn luyện đợi tôi, tiếp được ba chiêu của tôi rồi tính tiếp.”

Giọng điệu kiểu ra lệnh, không hề có nhiệt độ, lạnh băng.

Phong Lăng thản nhiên nhướng mày không nói nhiều, coi như đồng ý. Còn A K ở bên cạnh thì hưng phấn không thôi.

Mãi đến khi Lệ Nam Hành mang vẻ mặt không cảm xúc xoay người rời khỏi, Phong Lăng vẫn đứng yên tại chỗ, kiêu ngạo nhếch đôi môi mỏng lên.

Quả nhiên anh ta đang nghi ngờ nhóc, muốn thông qua trận đánh để thử nhóc trước. Xem ra được chiêu thức của nhóc rồi sau đó thì sao chứ?

Trước đây nhóc đã từng nghe qua một câu nói của mấy người Hoa trong nhóm băng đảng tội phạm, gì mà đã đến nơi nào rồi thì phải an phận ở nơi đấy. Nếu như nhóc đã quyết định ở lại căn cứ XI, vậy thì đi đến đâu tính đến đó, có thể ở lại thì ở lại.

Đương nhiên nhóc vẫn phải tiếp tục che giấu sự thật mình là con gái, nếu không nhóc sẽ chẳng có cơ hội ở lại những nơi thế này. Hơn nữa, chuyện nhóc nhìn thấy thân thể trần trụi của Lệ Nam Hành đoán chắc cũng sẽ trở thành nguyên nhân bị anh đuổi đi.

Thật ra lúc đó nhóc có nhìn thấy gì đâu.

Phong Lăng cảm thấy hình như mình bị thiệt thòi quá lớn rồi.

Cái gì cũng không nhìn thấy rõ, thế mà còn bị đuổi theo đòi giết đòi chém.

Nhóc có oan hay không chứ?

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.