Sáu giờ tối, trong căn phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình Cao ca.
Lẽ ra còn có anh Zack và hai đồng nghiệp do viện bảo tàng phái tới giúp đỡ và học tập nữa nhưng vừa tới giờ tan ca, Zack lập tức về ngay, còn hai đồng nghiệp kia thì không có hứng thú tăng ca với Cao ca, người thì bận đi đón con tan học, người thì phải về nhà nấu cơm.
Tóm lại cuộc sống quay cuồng, ai có việc của người nấy.
Chỉ có Cao ca là không muốn rời khỏi phòng làm việc.
Trước khi đi, anh Zack còn nói với cô: “Em biết không, em quá dry (khô khan), quá boring (tẻ nhạt). Anh chưa từng thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi nào như em, không thuốc lá không rượu bia, không xã giao, không bạn trai, ngay cả tình một đêm cũng không có, nói không chừng em còn trinh ấy chứ. Em còn trẻ lại đẹp thế, lẽ ra phải yêu đương vài lần đi. Em đâu phải mấy tu nữ trong tu viện thời trung cổ, sao phải sống như thế. Trước đây anh cứ nghĩ em ở St Andrews mới như thế, không ngờ về tới quê nhà mình mà vẫn như vậy. Baby à, em nên tìm một chàng trai, hay một cô gái cũng được. Tin anh đi, ngoại trừ cần sa và LSD[1], tình dục là chuyện sung sướng nhất trên đời này.”
Zack là một chàng gay phong lưu phóng khoáng, mồm miệng thẳng thắn. Phương châm sống của anh là tận hưởng trước mắt, mới đến Trung Quốc chưa bao lâu đã tìm được một bạn trai người bản địa, mỗi ngày đi làm về là lại vui vẻ hẹn hò. Cao Ca và anh làm việc chung nhiều năm, quan hệ rất tốt, ngoại trừ việc anh thường tuyên truyền tầm quan trọng của tình dục và không lâu thì lại phải nghe anh khóc lóc vì thất tình.
Nhưng có một điểm Zack nói rất đúng, Cao ca quả là tẻ nhạt. Từ khi về nước, ngoại trừ mỗi cuối tuần về biệt thự họ Cao thăm ba thì phần lớn thời gian còn lại, cô chỉ biết đi làm rồi về nhà, từ nhà đến viện bảo tàng. Thậm chí cô còn không muốn tan ca, mỗi ngày đợi tất cả mọi người ra về hết, cô ở lại tăng ca một mình.
Bởi vì cô không có chỗ nào để đi.
Đây là thành phố mà cô sinh ra và lớn lên, nhưng cô lại không có bạn bè, không có tình thân, cũng gần như là không có người thân ở nơi này.
Nghiêm túc mà nói, Cố Tư Nguyên coi như là nửa người thân. Nhưng anh đối xử tốt với cô cũng chỉ vì báo ân, vì sự nhờ cậy của mẹ cô.
Còn ba cô, lẽ ra ông phải là người thân nhất trên đời này của cô nhưng ông không chỉ là ba cô mà còn là chồng của Khưu An Khiết, là ba của Cao Lạc Thi và Cao Lạc Văn. Có đôi khi, Cao Ca ngồi trong biệt thự nhà họ Cao, nhìn bốn người họ hòa thuận vui vẻ, cô cảm thấy mình hoàn toàn là kẻ dư thừa.
Huống chi mấy ngày trước Tả Thừa Nghiêu giúp cô dạy dỗ Cao Lạc Thi và bạn của cô ta, không biết “cô em gái” này về nhà đã đơm đặt gì với ba cô nữa.
Vừa nghĩ đến ngày hôm đó, nhớ tới những chuyện xảy ra trong phòng trà “Vị Ương”, nghĩ tới Tả Thừa Nghiêu, Cao Ca cảm thấy hơi phiền não.
Hôm đó Tả Thừa Nghiêu nắm tay cô ra khỏi phòng tra, rồi lái xe đưa cô về nhà.
Lúc sắp xuống xe, Cao Ca như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nói với anh: “Tả Thừa Nghiêu, tôi không biết hôm nay anh làm thế để làm gì nhưng cho dù tôi có ngốc tới đâu thì cũng hiểu anh dạy dỗ bọn họ không phải vì hả giận thay tôi. Có lẽ anh ghét Cao Lạc Thi, cũng có lẽ anh đang giăng cái bẫy nào đó mà tôi không biết chờ tôi nhảy vào. Anh quá thông minh, tôi chưa bao giờ nhìn thấu được anh nhưng bất luận thế nào thì anh yên tâm đi, tôi sẽ không ảo tưởng là anh làm thế vì tôi, tôi sẽ không bám lấy anh như trước đây nữa. Tóm lại cảm ơn anh!” Nói xong, cô nở nụ cười khổ. “Tuy là trước đây anh từng nói anh không cần tôi cảm ơn.”
Câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, giọng khàn khàn đến nỗi không giống như nói cho Tả Thừa Nghiêu nghe mà giống như nói cho mình nghe hơn.
Tả Thừa Nghiêu nghe xong những lời Cao Ca nói, một lúc lâu sau vẫn không trả lời. Khi Cao ca nghĩ rằng anh sẽ không để ý đến mình như mọi khi thì anh lại lên tiếng với giọng châm chọc. “Cao Ca, bảy năm qua mà cô chỉ học được chút bản lĩnh ấy thôi sao? Giả vờ hiền lành lương thiện như đứa em gái đáng ghét của cô à? Giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội? Tôi nói rồi, cô là chó dữ thì cứ làm chó dữ, có mặc quần áo vào cũng không giống người đâu, chỉ khiến người ta ghét thêm thôi.”
Những lời này quá mức cay nghiệt, dù đã nghe mấy lần nhưng Cao Ca vẫn cảm thấy đau đớn.
Lúc ấy cô tự nhủ với mình. “Mày xem đi, Cao Ca, là thế đấy. Mỗi khi mày cảm thấy có chút hy vọng thì ông trời sẽ khiến cho mày càng thê thảm hơn.”
Lúc anh nắm tay cô, trong tích tắc cô cũng từng có suy nghĩ thế này: Lỡ như Tả Thừa Nghiêu chỉ muốn giúp cô thật thì sao? Lỡ thế thì sao?
Cô không dám nghĩ lâu, nhưng cô biết trong một giây nào đó, hy vọng gần như là mong manh đã nảy mầm trong cô. Nhưng hiện thực quá mức tàn khốc, nó lập tức tan thành mây khói. Sao Tả Thừa Nghiêu lại thích Cao Ca cho được? Anh ghét cô, anh hận cô. Anh mỉa mai cô, sỉ nhục cô thế này mới là bình thường.
Cho nên cô không hề tức giận, thậm chí còn cười và nói với anh: “Tôi biết rồi. Tạm biệt, Tả Thừa Nghiêu.”
Cao Ca nghĩ tới đây thì cảm thấy mình không cách nào tập trung tu sửa bức tranh trước mặt nữa.
Nhưng cô không muốn về nhà.
Cô lấy một chiếc bút chì vẽ láu lên một tờ giấy. Không biết mình muốn vẽ gì, cô vẽ đại bầu trời, đám mây, chim chóc, mặt trời và những chiếc máy bay thỉnh thoảng bay ngang qua ngoài cửa sổ.
Từ sau khi về nước, gặp Tả Thừa Nghiêu hai lần, cô đã từng khách sáo mà xa cách, đã từng chua ngoa tranh cãi, đã từng chua chát nhận thua, nhưng chưa từng bình tĩnh được.
Có lẽ Cao Ca của bảy năm trước khiến người ta rất ghét nhưng Cao Ca ở St Andrews – bỏ đi quá khứ – chính là một cô gái xinh đẹp lương thiện, dịu dàng nền nhã.
Nhưng có lẽ Tả Thừa Nghiêu mãi mãi cũng không có cơ hội, cũng không có hứng thú nhìn Cao Ca ấy.
Cao Ca vừa nghĩ vừa vẽ, mặc cho cây bút dẫn đường đôi tay vẽ loạn xạ. Không biết qua bao lâu, khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh sáng ngoài cửa sổ đã trở nên u ám. Cô xoa xoa cái cổ hơi nhức mỏi, lơ đãng liếc qua tờ giấy vừa vẽ, sau đó lập tức hoảng hốt vo nó thành một cục.
Sao lại thế này? Chẳng phải cô đang vẽ bừa cảnh ngoài cửa sổ sao? Sao lại từ đám mây vẽ thành gương mặt của Tả Thừa Nghiêu? Những đường nét mắt mũi dần hình thành dưới ngòi bút của cô.
Cô nghĩ chắc là mình bị điên rồi.
Cô vội vã ném mạnh cục giấy đi.
Nhưng không ngờ đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tả Thừa Nghiêu bước vào.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, chiếc kính mắt trong viền hơi phản chiếu ánh sáng, trông anh rất nhã nhặn lịch sự. Nếu đây là lần đầu tiên Cao Ca nhìn thấy anh, nói không chừng sẽ lầm anh là một học giả trẻ tuổi trong viện bảo tàng.
Tả Thừa Nghiêu cúi người xuống nhặt cục giấy ao Ca vừa quăng đi, mở ra xem.
Cao Ca ở xa nên không kịp ngăn cản, cô bước tới nhưng không biết nên nói “Anh đừng xem!” hay hỏi “Sao anh lại ở đây?”
Tả Thừa Nghiêu nhìn bức tranh trên giấy, vẻ mặt thản nhiên, thần sắc không có gì thay đổi.
Cao Ca đứng trước mặt anh, có vẻ hơi xấu hổ, ngượng ngập không biết nên nói gì.
“Trước đây tôi không biết cô có hứng thú với hội họa đấy. Sao tự nhiên lại muốn học vẽ?” Tả Thừa Nghiêu lên tiếng nói trước.
Sao lại muốn học vẽ? Lòng Cao Ca cảm thấy nặng trĩu. Lúc mới ra nước ngoài, gặp bác sĩ tâm lý, cô cảm thấy lên tiếng kể lại thì quá khó khăn nên bác sĩ của cô bảo cô cứ vẽ ra, vừa chẩn đoán vừa điều trị. Vẽ được nửa năm, không biết bệnh có trị hết chưa nhưng cô lại có hứng thú với hội họa. Ít nhất là cô cảm thấy khi vẽ thì lòng mình sẽ được bình yên.
Nhưng làm sao có thể nói cho tả Thừa Nghiêu nghe những chuyện này?
Cô né tránh không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Sao anh lại ở đây?”
Tả Thừa Nghiêu cũng không quan tâm đến việc cô tránh né. “Ba cô bảo cô tối nay về ăn cơm, nhờ tôi qua đón cô.”
Cao ca ngạc nhiên: “Ba bảo tôi về nhà ăn cơm, sao lại nhờ anh đón?”
“Bởi vì ông ấy muốn tác hợp cho hai chúng ta.”
“Cái gì?”
“Hay nói thẳng thắn hơn thì bởi vì ông ấy có chuyện phải cầu cạnh tôi nên hai tay dâng cô lên cho tôi.”
“Tả Thừa Nghiêu, anh đang nói gì vậy? Sao ba tôi lại làm thế?” Cao ca phản đối ngay trong khi mình chưa hiểu hết tình hình, nhưng cô lập tức nhớ Cố Tư Nguyên từng nói Cao Thị muốn hợp tác với Cửu Châu của Tả Thừa Nghiêu, lấy được dự án “thành phố hàng không”. Thế có tính là cầu cạnh anh không?
Có điều dù Cao Thị phải cầu cạnh Tả Thừa Nghiêu thì ba cô cũng sẽ không lấy con gái mình ra làm giao dịch. Có lẽ ba không biết quá khứ giữa cô và anh, thấy anh là một thanh niên ưu tú nên mới tạo cơ hội cho họ. Nhất định là thế. Lát cô phải nói với ba đừng có ghéo đôi lung tung.
Nghĩ đến đây, Cao Ca lại nhấn mạnh với Tả Thừa Nghiêu lần nữa. “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, ba tôi không làm vậy đâu. Có lẽ ông ấy chỉ giống như những bậc làm cha làm mẹ khác, quan tâm đến hôn nhân của con cái mình thôi, nên mới ghép đôi tôi với anh. Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho anh. Ba tôi không biết chuyện của chúng ta năm đó chứ nếu biết, ông sẽ không làm thế.”
Cao Ca nói đến đây thì hơi buồn bã, nhưng cô không dừng lại quá lâu mà nói tiếp. “Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ nói rõ với ba mình. Mong anh thông cảm cho rằng tôi không thể nói thật với ông ấy, cũng cảm ơn anh lâu nay không nhắc tới chuyện năm xưa trước mặt ba tôi. Cứ coi như anh thương hại tôi, giữ cho tôi chút thể diện sau cùng ở trước mặt ba đi. Tôi sẽ nói với ba là chúng ta không có cảm giác gì với nhau, tôi không thích anh mà anh cũng không thích tôi. Tôi sẽ nói với ông đừng ghép bậy bạ, khiến mọi người xấu hổ nữa.”
Tả Thừa Nghiêu nhướng mày. “Cô không thích tôi?”
Cao ca không ngờ cô nói một hồi mà anh lại chỉ bắt được một câu. Cô rất muốn hét lớn lên rằng: Đúng vậy, tôi không thích anh nhưng nghĩ tới tờ giấy cô vẽ nguệch ngoạc còn trong tay anh, mặt cô lập tức đỏ lên, im re cả buổi mới bất lực nói một câu: “Tả Thừa Nghiêu, tôi là kẻ ngốc, nhưng tôi cũng hiểu không được ngã hai lần tại cùng một chỗ.”
Tả Thừa Nghiêu lại đột nhiên thấy hứng thú. “Cao Ca, cô có muốn đánh cược với tôi không?”
“Cái gì?”
“Cược là người cha kính yêu của cô sẽ không để ý đến cảm nhận của cô. Cược là cô yêu tôi.”
——————-
[1] Một loại ma túy gây ảo giác