Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn Lam Bạch Sắc

Chương 83




Chương 83: Game của chúng ta bị hack

Trước khi về nước, Đường Hoa Nguyệt tìm một người bạn thân nhờ mua giúp cô một căn nhà, sau đó trang trí lại theo sở thích của ba đứa trẻ. Người này biết hôm nay cô vê nước, gọi điện hẹn cô buổi tối cùng ăn cơm, nhân tiện gặp ba bạn nhỏ chưa từng gặp mặt.

Đường Cận Minh thấy mẹ ngồi ở trước nhà nói chuyện vui vẻ, nhanh chóng lấy laptop từ trong cặp ra.

Hai, ba lần tìm kiếm tất cả các thông tin trên mạng cho người “Chú xấu xa”.

Hoắc Anh Tuấn, hai mươi chín tuổi, cao một mét tám mươi tám, tống giám đốc tập đoàn GS, nhóm máu B.

Những bức ảnh trên mạng toàn được chụp lúc anh tham gia các hoạt động, diễn đàn hoặc tiệc rượu, người đàn ông này luôn luôn mặc một bộ âu phục đen tuyên, toàn bộ tóc trên trán được chải một cách tỉ mi.

Khi nhìn người khác, hai mí mắt mỏng nhướng lên giống như muốn chiếm lấy tâm trí của họ.

Đường Cận Minh nhanh chóng chuyển đến một bài viết về “Thành viên gia đình” kia, thấy một bên có in trắng đen ảnh của mẹ mình với tiêu đề người vợ đã chết.

Mặc dù khuôn mặt bây giờ của mẹ không giống trong hình lắm, nhưng cậu bé nhìn qua một cái là có thể nhận ra ngay.

Mẹ là nhóm máu O, nhưng mấy anh em bọn cậu đều là nhóm máu B.

Ba anh em cậu là con của ai, khỏi cần nói cũng biết!

Đường Cận Minh vỗ vai Đường Cận Khánh phía sau lưng, nghiêng máy tính cho cậu bé xem.

Đường Cận Khánh ngạc nhiên trợn tròn mắt!

Đây là thông tin giật gân gì chứ!

VietWriter

Hai bạn nhỏ ngầm hiểu ý nhìn nhau, khoảnh khắc đó trong mắt lóe lên những cảm xúc giống nhau.

Vân Thư thấy hai anh trai lén lén lút lút xem máy tính từ nãy đến giờ, cũng duỗi cổ qua xem, không ngờ lại thấy mặt Mẹ trên màn hình! Cô bé vừa định mở miệng gọi mẹ lại xem, hai người anh trai trợn mắt nhìn, cùng nhau đưa một ngón tay lên môi, thực hiện động tác “Suyt’, ra hiệu cô bé đừng lên tiếng.

Đường Cận Minh nhanh chóng cất kỹ máy tính, ba anh em nhanh chóng ngồi ngoan ngoãn, Đường Hoa Nguyệt đã tắt điện thoại.

Đường Hoa Nguyệt quay đầu, thấy dáng vẻ ba anh em ngôi xếp hàng khiến cô rất vui, lông ngực cảm thấy ấm áp.

Cô nhắm hai mắt tựa đầu vào lưng ghế: “Mẹ hơi buồn ngủ, các con cũng nghỉ một lát đi, tối nay đưa các cục cưng đi ăn tiệc có được không?”

Ba đứa bé sôi nổi nói được, mà vì nhắm mắt nên cô không nhìn thấy Đường Cận Minh và Đường Cận Khánh nhìn nhau cười một cái.

Sự ăn ý ngầm giữa ba đứa trẻ sinh ba không thể diễn tả được bằng lời, thấy vậy, Vân Thư biết rằng nhất định sẽ có người không may mắn!

Chỉ không biết đó là ai… Là người chú xấu xa mà mẹ nói sao?

Buổi tối, Hoắc Anh Tuấn vừa trở lại nhà họ Hoắc sau cả ngày bận bịu, chưa kịp thay quần áo thì thấy có điện thoại từ Tào Văn Thành.

“Tổng, tổng giám đốc Hoắc, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Hoắc Anh Tuấn vừa cậu mày vừa cởi cà vạt, Tào Văn Thành đã ở nhóm điều hành game được năm năm mà vẫn chưa chững chạc được.

“Nói, có chuyện gì”

“Tổng giám đốc Hoắc! Game của chúng ta bị hack rồi!”

Phục Hưng Đại Nghiệp GS có vô số đối thủ, game này vẫn chưa hoàn thành, không có gì lạ khi có người thuê hacker cài vài con virus gây rắc rối.

Hoắc Anh Tuấn đang định chửi Tào Văn Thành ăn hại, có việc nhỏ như vậy cũng tìm anh, lại nghe ông ta run rẩy nói tiếp: “Là TDT! Toàn bộ những hạng mục quan trọng nhất được chúng ta chuẩn bị trong hai năm, cuối tuần này bắt đầu thử nghiệm trò chơi! Chúng ta đã dùng những chương trình tường lửa tiên tiến nhất, nhưng giờ lại bị người này bẻ khóa dễ dàng!”

Vẻ mặt Hoắc Anh-Tuấn trở nên nghiêm túc, là ai to gan như vậy?

Vội vàng chạy về GS, tất cả người ở nhóm game kinh hồn bạt vía đợi anh ở trong phòng.

Toàn thân Hoắc Anh Tuấn tỏa ra khí lạnh ngồi xuống, trước mặt mọi người ấn mở game, vốn dĩ phải là nhịp điệu mạnh mẽ và âm thanh rất sôi động, lại bị hacker đổi thành tiếng trẻ con khóc nỉ non, giữa đêm khuya yên tĩnh, âm thanh này nghe thật khiếp người.

Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn đen lại, khi anh thấy toàn bộ giao diện game vốn dĩ là chiến trường với thiết kế đẹp mắt đều bị đổi thành vẻ mặt nhăn nhó của nhân vật phản diện Pixel, anh bực tức đập mạnh con chuột rồi đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên có người khiêu khích anh một cách trắng trợn như vậy, dùng thủ đoạn sâu không lường được, lại còn để lại trò đùa trẻ con như thế, Hoắc Anh Tuấn không biết nên tức giận hay nên buồn cười.

“Đứng ở đây thì có thể loại bỏ virus đúng không? Gòn không mau đi cài lại ñệ điều hành!”

Mọi người vội vàng tản ra, xem ra mấy ngày tới lại phải thức đêm tăng ca… Lâu rồi Hoắc Anh Tuấn mới bị khơi dậy tính hiếu thắng, anh vặn cổ, cởi bỏ áo khoác y phục khoác lên ghế dựa, ngón †ay tung bay trên bàn phím.

Mấy đứa nhỏ cực kỳ hài lòng với căn nhà Đường Hoa Nguyệt mua, buổi tối ăn đến phình bụng lên, cô tắm cho ba đứa nhỏ, rồi ôm em gái út về phòng ngủ công chúa, cắt móng tay cho cô bé.

Sức khỏe của Vân Thư yếu nhất, cũng là bé gái duy nhất, nên Đường Hoa Nguyệt dành nhiều thời gian ở bên bé hơn, hai tên nhóc kia giống như có bí mật, vừa về đến nhà đã đóng cửa không muốn cô quấy rầy.

Đường Cận Khánh nhìn màn hình máy tính liên tục xuất hiện khuôn mặt nhăn nhó của Pixel, vui vẻ vô cùng, võ đồi tay mũm mĩm khen anh trai: “Anh hai thật tuyệt! Nhưng mà ý kiến của Cận Khánh cũng rất tuyệt đúng không? Chú xấu xa nhìn thấy mấy khuôn mặt nhăn nhó này chắc tức chết mất thôi!”

Đường Cận Minh không thay đổi sắc mặt “ừ”

một tiếng đồng ý.

“Chú rất khốn nạn, làm cho mẹ một mình chịu khổ nhiều như vậy ở nước ngoài, trừng phạt như vậy vẫn còn chưa đủ! Anh hai, hay là chúng ta lại tiếp tục tấn công đi!”

Đường Cận Minh bỏ qua giọng nói ồn ào của em trai, lúc đang chuẩn bị công kích lần nữa, bỗng nhiên “A” một tiếng.

Đường Cận Khánh lại gần.

Đường Cận Minh nói: “Bọn họ sửa chương trình được, xóa hết virus của chúng ta rồi”

“Gì cơ? Nhanh như vậy!” Đường Cận Khánh cảm thấy bất ngờ.

Mặc dù virus của Đường Cận Minh đã được loại bỏ, nhưng trong mắt của Hoắc Anh Tuấn vẫn không lơ là cảnh giác, ngược lại còn ngập tràn ý chí chiến đấu.

Còn tưởng rằng GS là một công ty chỉ được vẻ ngoài, không ngờ có thể phá giải bài toán khó của mình nhanh như vậy.

Xem ra cấp dưới của họ Hoắc kia cũng có vài người giỏi.

Từ khi Đường Cận Minh ra đời, đã thể hiện tư chất của thiên tài tin học, đứa trẻ hai ba tuổi khác nói còn chưa lưu loát, cậu bé đã có thể ngồi một chỗ riêng để nghiên cứu máy tính. Đường Hoa Nguyệt cho cậu bé đi học ở trường chuyên môn để mở mang kiến thức, mới qua một năm, cậu bé đã đạt đến trình độ mà rất nhiều người sinh viên tốt nghiệp các trường nổi tiếng không thể đạt được, đến cả mật danh “K” mà Đường Hoa Nguyệt dùng để tham gia giới game, cũng là nhờ cậu bé truyền cảm hứng.

Ngày đầu tiên về nước, Đường Cận Minh đã gặp đối thủ ngang sức, cậu bé rất kích động, điên cuồng tấn công tường lửa của đối phương.

Qua mấy hiệp, hai bên vẫn ngang sức ngang tài.

Lâu lắm rồi cậu bé không gặp đối thủ có thể chịu đựng được lâu như vậy, thật sự rất thú vị.

Cậu suy nghĩ một chút, lập tức gửi thư tới trang web của công ty.

“Tôi là hacker quốc tế A, tôi biết hôm nay các anh đi sân bay để đón K, hiện tại tôi đang ở cùng một chỗ với K. Cho các anh một cơ hội, nếu như có thể thắng tôi, tôi sẽ đích thân đưa K đến công ty của các anh nói chuyện hợp táo, nếu như thua, các anh sẽ mất tư cách gặp K vĩnh viễn”

Ngắn ngủi vài dòng chữ, gân xanh trên trán Hoắc Anh Tuấn nổi lên, rất tốt, rất lâu rồi không có ai dám khiêu khích anh thế này.

Tào Văn Thành không nghĩ tới đối thủ lại là hacker quốc tế A nổi tiếng, không khỏi nhiều chuyện: “Giám đốc Hoắc, nghe nói K là bạn gái nhỏ của hacker A này, tình cảm của hai người này rất tốt! Sắp xếp thứ tự tất cả các hacker quốc tế nổi tiếng, có lẽ A còn vượt trước so với K một chút… Không nghĩ tới A lại chủ động để mắt tới game của chúng ta, có lẽ muốn thăm dò thực tế, giám đốc Hoắc, đây là cơ hội tốt! Thăng A, chúng †a sẽ có được cả KI”

Hoắc Anh Tuấn híp mắt, chuyện này xem ra có phần hấp dẫn. Hai tay anh siết chặt và hoạt động các ngón tay, viết lên màn hình vài chữ to: Thời gian và hình thức do-anh-chọn, nhớ kỹ có chơi có chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.