Chương 231: Tập đoàn Hoắc Huyễn sắp có Phó Giám đốc mới
“Sao cô lại ở đây?” Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng hỏi: “Tôi không nhìn lầm thì người vừa ngồi trên xe với cô là Tổng Giám đốc Tân sao?
Từ Uyến Nhan vô cùng đắc ý, xem ra quan hệ của Đường Hoa Nguyệt Dương quả nhiên không thân thiết như lời đồn đại bên ngoài.
“Ừm, ánh mắt của cô cũng khá tốt đấy, không sai, chính là anh Tân. Cô ta nghiêng đầu: “Cô chưa từng nhìn thấy chiếc xe này.
sao? Cũng là của anh Tân tặng cho tôi đấy”
Đường Hoa Nguyệt không biết Từ Uyển Nhan đi cùng với anh trai cô để làm gì, nhưng khi nghe đến hai chữ “anh Tân”, cô chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, trong lòng thầm cảm phục sức chịu đựng khủng khiếp của Tân Dương, cái này mà cũng có thể nghe được…
Nhưng dù sao đây cũng là tố chất mà một diễn viên chuyên nghiệp cần phải có.
VietWriter
Đường Hoa Nguyệt lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn Từ Uyển Nhan: “Hai người có quan hệ tốt như vậy từ khi nào? Cô có ý đồ gì?”
“Tôi có thể có ý đồ gì chứ? Chỉ là anh Tân cảm thấy thương tôi khi thấy tôi bị liên lụy bởi vụ bê bối của GS, nên anh ấy đã mời tôi vào làm ở Công ty Tân Á. Chiếc xe này là quà tặng để an ủi tôi đấy. Từ giờ, chúng ta sẽ là đồng nghiệp của nhau. Đường Hoa Nguyệt, cô không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay, phải không?”
Từ Uyển Nhan ghé sát vào tai Đường Hoa Nguyệt, nghiến răng nói: “Những ngày tốt đẹp của cô sắp kết thúc rồi! Bây giờ ở trong lòng anh Tân, địa vị của tôi không thấp đâu… Cô nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục nhẫn nhịn cô sao?”
Đường Hoa Nguyệt không thèm nói chuyện với kẻ thiểu năng nữa, cô lùi lại hai bước, miệng cười nhưng trong lòng không cười: “Vậy thì phải xem cô có tư cách đó hay không!”
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe liên tiếp, Đường Hoa Nguyệt khinh thường quay đầu lại nói: “Chiếc xe yêu quý của cô đậu sai chỗ rồi đó. Chó ngoan không cản đường, đến đạo lý đơn giản này cô cũng không hiểu sao?”
“Cô!” Từ Uyển Nhan tức giận dậm dậm chân, nhưng vì mấy chiếc xe phía sau bị chiếc Lexus của cô ta chặn giữa đường, nên cô ta đành phải lái xe đi.
Đường Hoa Nguyệt cười nhạo, liếc nhìn chiếc Lexus vàng trong gương chiếu hậu. Cứ để Từ Uyển Nhan tự đắc thêm vài ngày nữa, tốt nhất là bây giờ cô ta nên ghi nhớ kĩ niềm vui sướng khi nhận được chiếc xe này, thì đến lúc thê thảm cô ta mới biết ân hận vì đã làm sai ngay từ đầu.
Tám giờ tối, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nhận được một email khẩn cấp từ hộp thư của công ty, thông báo Tập đoàn Hoắc Huyễn sẽ tổ chức Đại hội cổ đông bất ngờ vào mười giờ sáng ngày hôm sau Hoäc Anh Tuấn cau mày, trong Ban Giám đốc có mấy người của anh, trước giờ không hề nghe thấy động tĩnh gì. Cho nên tám mươi phần trăm việc này đều là hành động của Hoäc Trình Viễn.
Nhưng vào thời điểm này thì có điều gì đáng nói để tổ chức họp cổ đông chứ?
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn mơ hồ có chút dự cảm không lành, ngày mai hẳn là sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. Anh cũng không nghĩ ngợi nữa, tùy cơ ứng biến là được. Anh liền thông báo cho La Cơ Vị Y ngày mai cùng anh đến đó.
Ngày hôm sau, Hoäc Anh Tuấn đến sớm mười phút. Trong phòng họp gần như đã đông đủ cả, chỉ còn trống ghế Chủ tịch của Hoắc Trình Viễn.
Hoắc Anh Tuấn kiên nhãn trò chuyện với vài cổ đông lớn khác được một lát thì cửa phòng họp bị đẩy ra, Hoắc Trình Viễn bước vào.
Các cổ đông của Tập đoàn Hoắc Huyễn đều là những người lớn tuổi đã cùng Tập đoàn trải qua bao thăng trầm. Bọn họ đã quen với việc họp để thảo luận trực tiếp các vấn đề kinh doanh, chứ không cần những lời phát biểu dài dòng không cần thiết Hoäc Trình Viễn ngồi vào ghế Chủ tịch, nặng nề mở lời: “Các vị đều đã đọc báo cáo tài chính của năm qua rồi chứ? Có lẽ các vị cũng biết rằng lợi nhuận chính của Tập đoàn Hoäc Huyễn và tốc độ tăng trưởng trong năm qua hầu như đều đến từ Công ty GS của Hoäc Anh Tuấn. Mặc dù Hoäc Anh Tuấn là con trai tôi, nhưng tôi chưa từng trợ giúp gì cho cậu ấy trong việc quản lý và ra quyết định của GS. Vì vậy, ở thời điểm này, năng lực của Hoắc Anh Tuấn rất đáng được ghi nhận.”
Các cổ đông đều lần lượt tán dương Hoắc Anh Tuấn, nhưng anh chỉ lặng lẽ nhíu mày.
Ông già này triệu tập Đại hội cổ đông chỉ để khen ngợi anh vài câu sao? Thật vô lý!
Quả nhiên, Hoắc Trình Viễn cười vài tiếng rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, gần đây GS đã dính phải một số vụ bê bối khiến giá cổ phiếu giảm mạnh. Tuy rằng lần nào cũng có thể kịp thời ngăn lỗ, nhưng cũng đồng thời để lộ ra một nhược điểm, đó chính là Hoắc Anh Tuấn cần học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm hơn nữa.
Xét theo nhiều yếu tố khác nhau, tôi nghĩ răng trong năm tới đây, Hoäc Anh Tuấn nên tập trung nhiều hơn vào việc vận hành một số game chủ chốt của GS. Nói cách khác là chức vụ Tổng Giám đốc này hơi khó để cho Hoắc Anh Tuấn đảm nhiệm.”
Hoäc Anh Tuấn gõ gõ ngón tay lên bàn, thật thú vị, chẳng lẽ Hoäc Trình Viễn thật sự muốn bác bỏ chức vụ CEO trong Tập đoàn Hoắc Huyễn của anh sao?
Trong phòng họp bắt đầu vang lên những tiếng thảo luận rì rầm, Hoäc Trình Viễn liền kịp thời trấn an mọi người: “Đương nhiên không có nghĩa là chức vụ CEO sẽ bị thay thế. Chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, không theo kịp lớp trẻ đâu. Cho nên tôi quyết định tuyển một Phó giám đốc cho Hoắc Anh Tuấn, người này sẽ giúp đỡ Hoắc Anh Tuấn trong mọi công việc.
Tôi đã xem xét tất cả các khía cạnh của người này, về năng lực của cậu ấy thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả, cậu ấy cũng trạc tuổi Hoắc Anh Tuấn. Hai người họ cũng đã quen biết nhau nên tôi tin rằng nếu họ làm việc cùng nhau thì sẽ có thể đưa Hoắc Huyễn lên một tầm cao hơn nữa.”
‘Vẻ mặt của Hoäc Anh Tuấn cứng đờ lại, anh chỉ thấy Hoắc Trình Viễn võ tay một cái, cửa phòng họp mở ra.