Chương 170: Thi Tịnh nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn
Đường Hoa Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó không thể làm gì mà cười cười, cô biết với mức độ thông minh của ba đứa bé này thì dù có đoán ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ Chỉ là… mấy năm qua cô không hề đề cập tới cái đề tài “bố” cùng bọn nhỏ, dường như ba bảo bối cũng hiểu chuyện gì xảy ra nên hầu như chưa từng hỏi vấn đề “bố là ai”.
Nhưng bây giờ bọn họ đang ngày từng ngày trưởng thành, Đường Hoa Nguyệt không thể vĩnh viễn coi như không biết vấn đề này.
Cô gật đầu: “Đúng, là bố”
Lúc này Đường Hoa Nguyệt không muốn nói thêm bất kỳ hình dung hoặc tiền tố nào về Hoắc Anh Tuấn, bởi vì đối với Thi Tịnh mà nói Hoắc Anh Tuấn cũng chỉ đơn thuần là một người “bố”.
Cô sẽ nói cho bọn nhỏ đề phòng anh, cảnh giác anh, nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không áp đặt thù và quá khứ mình nên gánh lên người con cái.
Suy nghĩ của Thi Tịnh lúc ẩn lúc hiện, hình như không còn khó chịu như vừa rồi nữa, cô bé thấy mẹ không tức giận vì cô bé gọi Hoắc Anh Tuấn là “bố” nên cũng yên lòng.
VietWriter
“Sao vậy?” Đường Hoa Nguyệt nhận ra cô bé muốn nói lại thôi.
Thi Tịnh vòng hai cánh tay nhỏ lên cổ cô hỏi cô bằng chất giọng non nớt: “Mẹ, các anh cũng rất không thích bố… đương nhiên con thích mẹ nhất, nếu như bố ăn hiếp mẹ thì con cũng sẽ rất ghét bố! Nhưng, nhưng nếu như bố nguyện hiến cốt tủy cho con thì có phải cũng chứng tỏ bố không xấu đúng không?
Bởi vì con biết cốt tủy là vật rất quan trọng!
Sẽ không ai tùy tiện cho đi!”
“Anh ta..” Trong lúc nhất thời Đường Hoa Nguyệt cũng không biết phải trả lời thế nào, cô chỉ có thể cười cười: “Đây vốn là chuyện mà người làm bố làm mẹ nên làm, con hiểu không? Tựa như con cam tâm tình nguyện chia kem mình thích nhất cho hai anh.”
“Được rồi..” Cơn buồn ngủ ập tới, không biết Thi Tịnh có hiểu ý trong lời nói của Đường Hoa Nguyệt không mà bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Đường Hoa Nguyệt tắt đèn bàn, khẽ hôn cái trán con gái rồi nhẹ giọng nói ở trong bóng tối: “Ngủ ngon nha bảo bối. Tất cả rồi sẽ tốt đẹp.”
Không chỉ thân thể Thi Tịnh không ổn mà kể từ sau tai nạn Hoắc Anh Tuấn vẫn không khôi phục như cũ, chuyên gia dinh dưỡng của anh cực kỳ không đề xuất anh hiến tế bào gốc tạo máu dưới tình huống này, nhưng Hoắc Anh Tuấn ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh không hiến thì Đường Hoa Nguyệt phải làm sao?
Anh không thể lại hại cô lần thứ hai.
Từ sau bữa cơm trưa bỏ dở nửa chừng năm ngày trước, Đường Hoa Nguyệt không bao giờ chịu gặp anh nữa, Hoắc Anh Tuấn không muốn cho cô có quá nhiều áp lực vì cuộc phẫu thuật sắp tới, vì vậy mỗi ngày tự mình tới tiêm một mũi thuốc động viên mãi cho đến ngày phẫu thuật, mới sáng sớm đã chạy đến bệnh viện chờ.
Nhưng kỳ lạ là Đường Hoa Nguyệt vẫn không xuất hiện.
Tại sao không xuất hiện? Trong lòng Hoäc Anh Tuấn dâng lên nỗi lo mãnh liệt…anh hỏi bác sĩ lại chỉ nói Đường Hoa Nguyệt cần đi chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
“Anh Hoäc, anh chuẩn bị đi, lát nữa chúng tôi tới đây lấy máu để thử máu”
Hoäc Anh Tuấn hơi choáng nên chỉ đáp câu được, anh ngồi xuống ở chỗ ngồi gần cửa sổ sảnh lớn.
‘Vết thương cũ của anh chưa lành, ưu tư quá độ.
Hơn nữa anh lo lẳng mình bị rút hết tế bào gốc tạo máu xong sẽ sinh ra một vài phản ứng xấu nên anh đã sắp xếp lại tất cả công việc nửa tháng sau trong vòng ba ngày nay.
Lúc này đôi môi Hoäc Anh Tuấn tái nhợt.
Đường Hoa Nguyệt thật sự không rảnh gặp Hoäc Anh Tuấn vì cô phải đi nghe lời dặn của bác sĩ, Thi Tịnh thay đồng phục phẫu thuật chờ một mình ở trong phòng bệnh, cô bé nhìn đèn dây tóc sáng loáng, đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm xúc sợ hãi, thậm chí còn rùng mình.
Cô bé linh hoạt bò xuống, hình như có gì đó được định sẵn trong vận mệnh chỉ dẫn cô bé chạy ra ngoài.
Chạy ra là sẽ không còn sợ nữa.
Vì vậy cô bé chạy ra khúc rẽ hành lang gặp được Hoäc Anh Tuấn ngồi cô đơn ở trên ghế dài.