Chương 136: Cốt tủy!
Đến thở La Cơ Vị Y cũng không dám thở mạnh, anh ta đau lòng nhặt mảnh vỡ trên mặt đất lên rôi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng trong lòng vẫn anh ta vẫn vô cùng lo lắng cho trạng thái tinh thân của ông chủ… Sẽ không phát điên đấy chứ?
Haiz, anh ta lắc đầu, nghĩ đến em trai mình, một nhà khoa học xuất sắc cả về nhân cách và năng lực. Anh ta buôn râu gửi cho em mình một tin nhắn: “Gần đây em có nghiên cứu về loại thuốc đặc trị nào cho bệnh điên loạn không? Nếu có thì để lại cho anh một liệu trình. “
Nhưng La Cơ Vị Y lại không biết rằng hôm nay em trai mình hoàn toàn không đi làm, mà chỉ ở một mình bên trong một ngôi nhà không có gì đặc biệt.
La Cơ Vị Phong giễu cợt liếc nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, không trả lời, tiếp tục nghiên cứu trên máy tính.
Tất cả các tài liệu lít nha lít nhít toàn là tiếng Đức và tiếng Tây Ban Nha, còn có cả các biểu đồ và dữ liệu thí nghiệm, rất ít người có thể hiểu được.
Ở góc đối diện của phòng làm việc, có một cô gái tóc dài ngang lưng, mặc một bộ đồ ngủ cũ đã giặt nhiều đến sờn cả vải, cô ta đang khua cánh tay mảnh khảnh trước tấm bảng vẽ to tướng trước mặt.
VietWriter
Nếu ai đó đứng trước mặt cô ta vào lúc này, họ sẽ thấy rằng đôi mắt của cô gái không có thần.
Dù cô ta có đang vẽ tranh thì đó cũng chỉ là phản ứng bản năng đã được hình thành thói quen chứ không phải là suy nghĩ, sự chỉ đạo từ một bộ não tỉnh táo.
Những ngón tay không còn chút máu của La Cơ Vị Phong đan chéo nhau, anh duỗi thẳng cánh tay của về phía trước, sau đó thong thả xoay ghế để ánh mắt rơi về phía lưng cô gái.
Chiếc bút lông trên tay của cô ta gái bị vây bẩn bởi sơn đỏ và đen. Cô ta đang về một cách máy móc một bức tranh đáng sợ trên nên tấm vải, nhưng sơn trên đầu bút quá nhiêu, một giọt sơn rơi xuống, nhỏ giọt xuống mu bàn chân trần của cô ta.
Người cô ta bỗng sững lại trong giây lát rôi hét lên thất thanh. Giọng cô ta cao đến mức suýt chút nữa là xuyên thủng màng nhĩ người khác rồi.
Cô ta điên tiết quăng cái bảng vẽ và màu vẽ đi, sau đó giận dữ đến mức toàn thân đều trở nên run rẩy.
La Cơ Vị Phong tháo kính xuống, hít sâu một hơi, bước nhẹ trên con đường quen thuộc, đút thuốc để trấn định tinh thân cho cô gái, sau đó ôm cô ta đặt ở giữa giường. Trong phòng làm việc chỉ có một điểm chói mắt, sơn tụ lại thành một vũng lốm đốm, hỗn tạp khiến người ta cảm thấy cô cùng khó chịu.
Ồ, thuốc đặc trị sao? Nếu có thì anh ta cũng muốn sử dụng nó.
Từ thành phố đến khu nghỉ dưỡng mất khoảng hai giờ lái xe, mới đi được nửa chặng đường, Đường Hoa Nguyệt rốt cục nhìn thấy đoạn video Hoắc Anh Tuấn bị lên top tìm kiếm.
Phải nói rằng, dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc thì đúng là có cảm giác rất vui sướng, cảng tượng nhà giàu quyền thể sa sút về tinh thần, ai xem xong mà lại có thể không thể bàn tay, nói ra nói vào một hai cậu cơ chứ.
Hơn nữa, video này bảo vệ Đường Hoa Nguyệt và Tần Kỳ Lân rất tốt, thậm chí ngay cả một ngón tay của bọn họ cũng không bị lộ ra ngoài.
Đường Hoa Nguyệt vừa giận vừa buồn cười, nhìn thoáng qua cô cũng biết đó nét bút của mấy đứa nhỏ nhà mình khi trốn phía sau xe làm ra.
Những đứa trẻ mới vài tuổi mà chỉ số IQ và năng lực hành động đến khó tin. Cô thật sự không biết khi máy đứa lớn lên mình còn có thể quản được bọn chúng nữa hay không.
Tần Dương ở một bên, cũng cười nhẹ một tiếng: “Mặt cau mày mày có để làm gì chứ ? Như vậy không tốt hơn sao? Em thấy đấy có biết bao cứ dân mạng giúp em đòi lạ công bình. Cái này họ Hoắc không phải là điên rồi chứ? Sao có thể làm ra được loại chuyện như vậy chứ?”
Đường Hoa Nguyệt cười khổ: “Anh, đừng chọc cười em. Nếu như anh ta không dùng tủy của mình để cứu Vân Thư, em thật sự không muốn liên quan tới anh ta một chút nào.”
“Ừ” Tân Dương gật đầu: “Anh biết, nhưng mà chuyện này đã lên top tìm kiếm rồi, chúng ta không thể để cho công sức của mấy đứa nhỏ vô ích. Nhất định GS là đã bắt đầu xóa các bài đăng, tại sao chúng ta không góp thêm chút lửa?”
Đường Hoa Nguyệt đồng ý, di chuyển các ngón tay của mình để chỉ định công việc.
Xe đã tới ngoại ô, hoàn toàn cách xa những tòa nhà chọc trời bằng sắt thép trong Thành phố, Đường Hoa Nguyệt cảm thấy ngay cả không khí khi hít thở vào cũng trong lành hơn vài phần.
Cô úp tựa mặt vào cửa sổ xe, thoải mái nhìn bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ, đột nhiên trầm giọng nói: “Anh à, sắp đến sinh nhật bố rồi. Em thật sự vô dụng… Em đã về bao nhiêu ngày rồi mà vẫn để bố nằm trong phạm vi khống chế của tên đàn ông đó. Thời gian trôi nhanh quá phải không?
Chớp mắt cái đã mấy năm trôi qua, chúng ta đều thay đổi rồi trở về đây, nhưng đến bây giờ đến xương cốt của em gái em vẫn chưa được tìm thấy. Anh nói xem… Liệu con bé có trách chúng ta không?”
Tần Dương đau lòng,anh ta cau mày lại, vỗ vỗ mu bàn tay Đường Hoa Nguyệt an ủi: ‘Đừng nói như vậy. Từ góc độ khác, không tìm thấy Đường Uyển Dư không chừng lại là chuyện tốt. Có lẽ cô ấy vẫn đang sống yên ổn ở một chỗ nào đó trên thế giới này cũng nên… Một ngày nào đó, chúng †a sẽ được đoàn tụ. “
Trong mắt Đường Hoa Nguyệt hiện lên một tia sáng lấp lánh, cô gật đầu hỏi: “Anh, thật sự không có cách nào đem bố trở về với chúng ta sao? Cướp đoạt trắng trợn cũng không được sao?”
Tần Dương trầm giọng: “Ừm”, sau đó ngập ngừng nói: “Lúc đó em nói với anh là bố bị Hoắc Anh Tuấn giam giữ, ngay từ đầu anh đã đi điều tra rồi, thật ra mấy năm nay, bố vẫn ở chỗ đó… Bố được chăm sóc rất tốt. Tất cả bác sĩ, thuốc men, phương pháp điều trị và thậm chí là bảo vệ cũng đều là hàng đầu trong nước. Nếu đổi lại là chung ta, trong một thời gian ngắn khó có thể tìm ra phương án tốt nhất. Anh cũng đã hỏi bác sĩ, dưới tình huống hiện tại của ba, tốt hơn là không nên di chuyển bố một cách tùy tiện chứ đừng nói đến việc thay đổi bác sĩ đang chăm sóc. “
Vì vậy, vào lúc này tạm thời để bố ở lại viện dưỡng lão sẽ là phương án tốt nhất. Tân Dương không nói lời này, nhưng Đường Hoa Nguyệt hiểu được.
Cô và anh đã không còn ở cái tuổi chỉ biết tranh giành, mọi quyết định đều phải cân nhắc cẩn thận và suy nghĩ kỹ lưỡng. Vì vậy, dù quyết định này có khó khăn nhưng Đường Hoa Nguyệt không thể không thừa nhận rằng… Phương án đó là tốt nhất.
Tần Dương nhìn đôi môi hơi mím của Đường Hoa Nguyệt, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, chỉ cần tâm tình không tốt, cô ấy sẽ vô thức thực hiện hành động này, cho dù là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì cô vấn không thay đổi.
“Hoa Nguyệt, em có bao giờ nghĩ đến một vấn đề, lúc đầu Hoắc Anh Tuấn đẩy bố xuống lầu, nhưng bây giờ anh ta lại hao tổn tâm sức, huy động tất cả nhân lực và vật lực để giúp đỡ bố, rốt cuộc anh ta làm vậy để làm gì?”