Chương 123: Đường Hoa Nguyệt tới
Hoắc Anh Tuấn thấp thỏm dán sát lỗ tai vào cửa, hy vọng có thể nghe được tiếng cô hít thở thôi cũng đủ rồi.
Nhưng không hề có, không có một cái gì hết.
Có vẻ như là Đường Hoa Nguyệt đã hạ quyết tâm coi anh hoàn toàn là không khí.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy bản thân chưa bao giờ mệt mỏi như giờ phút này, anh chống người lên tường, không màng hình tượng mà ngồi phệt xuống trước cửa nhà Đường Hoa Nguyệt, tây trang nhỏ giọt ướt cả mặt đất.
VietWriter
Anh vò đầu nắm tóc mình, lẩm bẩm nói, “Lần trước em còn chưa nói xong, Đường Hoa Nguyệt, em còn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc là em đã chạy ra khỏi vụ nổ kia thế nào……
Không biết trên thế gian, vạn vật đêu như vậy có phải hay không, một khi bạn bỏ lỡ cơ hội mà ban đầu vận mệnh cho bạn thì sau này, bất kể bạn tìm được cách gì cũng không bao giờ có được dáng vẻ nguyên bản của nó .
Hoắc Anh Tuấn ngồi trước cửa nhà Đường Hoa Nguyệt thật lâu, anh hiểu, im lặng chính là một loại cự tuyệt, vốn dĩ Đường Hoa Nguyệt đã không muốn nhìn thấy anh, mà thật ra anh cũng chỉ muốn hỏi cô ấy một câu, rốt cuộc là vì sao lại phải giấu giếm chuyện mình sinh bệnh.
Thôi, nếu cô không muốn nói, vậy cứ để anh từ từ tra.
Hoắc Anh Tuấn một lân nữa đi vào giữa trời mưa to tầm tã, lần đầu tiên hy vọng mưa hãy lớn hơn một chút, tốt nhất là có thể trực tiếp tưới lên rồi dập tắt buồn khổ trong lòng anh.
Lững thững đi đến xe như một cái xác không hồn, Hoắc Anh Tuấn vừa định lên xe thì từ phía đối diện có một chiếc xe bật đèn sáng chói lóa chiếu qua chỗ anh đang đứng. Ánh đèn chiếu vào khiến anh hoa cả mắt, Hoắc Anh Tuấn gắt gao nhắm mắt, chiếc xe ngừng lại bên trái anh.
Hoắc Anh Tuấn theo bản năng nhìn về phía người đàn ông bước xuống từ tay lái, suy nghĩ vẫn luôn tan rã hỗn độn đột nhiên trở nên tập trung, là Tần Kỳ Tân!
Tần Kỳ Tân giơ chiếc dù đen thật lớn lên, bước chân nhanh như bay vòng qua bên ghế phụ, vì Đường Hoa Nguyệt mà mở cửa xe, hơi hơi cúi người, đem toàn bộ khoảng che của dù phủ lên đỉnh đầu cô.
Hoắc Anh Tuấn lặng yên đứng tại chỗ nhìn vào bàn chân ưu nhã của một người phụ nữ bước xuống từ cửa xe, Đường Hoa Nguyệt mặc một bộ váy liên màu xanh, thân váy có chút bông bênh khiến cô lộ ra khí chất vừa ôn nhu, vừa nghịch ngợm.
Hoắc Anh Tuấn nhất thời sửng sốt, từ lúc Đường Hoa Nguyệt thay hình đổi dạng trở về, lần nào cũng mặc quần áo có màu sắc tương đối trầm, trang điểm theo phong cách như vậy là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Đường Hoa Nguyệt như vậy.
Trong thời gian ngắn anh thậm chí còn quên mất đi nỗi khiếp sợ, hóa ra Đường Hoa Nguyệt không ở nhà thật, mà lại nhăn mày cau có nhìn quần áo trên người hai người, không biết bọn họ đi đâu, trang phục đều rất trang trọng, âu phục Tần Kỳ Tân mặc còn vì phối hợp với quần áo của Đường Hoa Nguyệt mà cố ý thêm một chiếc túi khăn màu lam, nhìn qua giống hệt như đồ đôi của những người yêu nhau, mà chiếc áo này còn vô cùng săn sóc, khoác trên người Đường Hoa Nguyệt.
Mưa quá lớn, Đường Hoa Nguyệt và Tần Kỳ Tân đều không chú ý tới bên cạnh nơi xe vừa dừng lại có một người đàn ông bị mưa xối ướt đẫm, chờ bọn họ ngừng lại bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, Đường Hoa Nguyệt mới có chút chột dạ phát hiện ra anh.
Ba đứa trẻ còn ngoan ngoãn ngồi ghế sau của xe, Đường Hoa Nguyệt và Tân Kỳ Tân xuống xe trước kêu lũ trẻ ngồi xuống chỗ phía dưới, anh em ba đứa lăn long lóc ngồi dưới đất ríu rít thảo luận.
“Mommy, chúc hai người xem phim vui vẻ”
Đường Hoa Nguyệt nhìn vào đôi mắt to tròn lấp lánh của ba đứa trẻ, cô gật đầu, sau đó mới kêu Tân Kỳ Tân xuống xe.
Đường Hoa Nguyệt không biết trời mưa to thế này mà Hoắc Anh Tuấn phát điên cái gì mà chạy đến nơi đây, còn biến chính mình thành bộ dạng như này nữa, hai tay cô khoanh trước ngực, dẫm lên giày cao gót lặng lẽ đứng đối diện Hoắc Anh Tuấn, dùng khí thế từ trên cao nhìn xuống dò quét từ đầu đến chân anh, mãi cho đến lúc phát hiện trong tay anh vẫn luôn gắt gao nắm chặt lọ thuốc quen thuộc kia, biểu cảm dù gấp vẫn ung dung của Đường Hoa Nguyệt rốt cuộc cũng có một chút gợn sóng.