Chương 11: Anh ấy đối xử với con tốt lắm
Sắc mặt Đường Hoa Nguyệt tái nhợt, đau đến sắp nghẹt thở, cô mặc quần áo vào, kéo lê thân thể bị hủy hoại không thể chịu nổi đi ra ngoài, không hề quay đầu mà vội vàng đến bệnh viện.
Đi được nửa đường, một cơn mưa lớn bỗng xuất hiện.
Đường Hoa Nguyệt không mang ô, vừa xuống xe đã lao vào màn mưa, toàn thân ướt sũng, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Cũng vô cùng đau.
Đường Hoa Nguyệt chạy đến bệnh viện, vừa hay nhìn thấy mẹ mình bị đưa ra khỏi phòng, cô vội vàng bước tới muốn kéo y tá hỏi, nhưng mẹ Đường đã nẳm lấy tay cô trước, yếu ớt lắc đầu.
Ngay sau đó, y tá liền tỏ thái độ với Đường Hoa Nguyệt, nói rằng cho dù Đường Hoa Nguyệt có trả đủ phí phẫu thuật thì người nghèo vẫn nên sống theo kiểu của người nghèo, không đủ tiền ở phòng bệnh thì ra hành lang mà näm!
Nói xong cô ta không quan tâm nữa, lạnh lùng quay đi Thì ra cái giá phải trả mà Hoắc Anh Tuấn nói là đây.
Sắc mặt Đường Hoa Nguyệt tái nhợt.
Hai tay cô nằm chặt tay vịn giường bệnh di động, không biết đang suy nghĩ gì.
Mẹ Đường nhìn thấy toàn thân cô ướt sũng, nước mưa đọng trên tóc vẫn đang rơi, trong lòng không khỏi vô cùng đau xót.
“Hoa Nguyệt, sao trời mưa to vậy mà không cầm theo ô, Anh Tuấn đâu rồi? Thằng bé không đưa con đến sao?”
Hoäc Anh Tuấn đã từng là người con rể mà bố mẹ cô coi trọng nhất, bọn họ đều cảm thấy chỉ cần cô kết hôn với anh nhất định sẽ có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn.
VietWriter
Đường Hoa Nguyệt cụp mắt, để hàng mi dài giấu đi cảm xúc chân thật nơi đáy mắt.
Cô cố nặn ra một nụ cười, nói với mẹ mình: “Hoắc Anh Tuấn định đưa con tới đây, nhưng dạo này anh ấy bận quá, cả người đều gầy hẳn đi, con không nỡ để anh ấy nhọc công”
“Lúc con đi trời còn chưa mưa, đọc đường lại không có người bán ô. Cứ nghĩ chạy nhanh một chút sẽ không sao, ai ngờ trời mưa càng lúc càng lớn”
Để mẹ khỏi nghỉ ngờ, cô còn nở nụ cười ngốc nghếch hệt như một thiếu nữ chưa lớn Mẹ Đường tin tưởng, khẽ xoa đầu cô còn chiều chuộng nói: “Con đấy, nếu không có Anh Tuấn ở bên cạnh chăm sóc, mẹ sẽ thực sự lo lắng”
Bà vừa kết thúc ca phẫu thuật, thân thể vẫn còn rất suy yếu, nói chuyện cũng không có nhiều sức lực.
“Đúng rồi, anh trai con đâu? Mấy ngày rồi mẹ không nhìn thấy nó. Nó đang làm gì? Mẹ biết các con đang phải chạy chữa khắp nơi vì căn bệnh này của mẹ. Nhưng đôi khi mẹ thật sự chỉ muốn nhắm mắt cho xong chuyện, cũng đỡ làm liên lụy tới các con”
“Mẹ, đừng nói những lời xui xẻo thế. Bây giờ ca phẫu thuật đã xong rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Đường Hoa Nguyệt nói: “Anh trai…anh trai đang được mời tham gia một cuộc thi thiết kế trò chơi. Mẹ, mẹ cũng biết mà, anh trai rất giỏi làm những thứ này”
Một lời nói dối xuất hiện sẽ kéo theo vô số những lời nói dối khác để che giấu. Cô nhất định phải nhanh chóng tìm ra anh trai mình Sau khi an ủi mẹ Đường, Đường Hoa Nguyệt chậm rãi đi đến góc cầu thang, thử gọi cho Đường Hàn Khiết nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được.
Cô bỗng nghĩ đến lời Từ Uyển Nhan nói cách đây không lâu, trong lòng có chút lo lắng cho bố Đường, hơn nữa bây giờ cũng cần nghĩ cách kiếm ra tiền, thế nên cô từ biệt mẹ, vội vã chạy về nhà.
Bên ngoài bệnh viện, sấm chớp vẫn đùng đùng.
Trên đường đi về, Đường Hoa Nguyệt xảy ra va chạm với một xe điện nhỏ, không cẩn thận khiến chân bị trầy xước.
Đối phương xin lỗi rồi, Đường Hoa Nguyệt cũng không quan tâm nữa.
Quần áo ướt sũng dính vào vết thương, cô khập khiễng trở về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy bố mình đang tự băng bó vết thương, khắp phòng đều tràn đầy mùi máu.
“Bố” Hốc mắt Đường Hoa Nguyệt bỗng đỏ bừng.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới ánh đèn trông vô cùng nhợt nhạt và suy yếu.
Bố Đường không ngờ con gái lớn lại đột ngột trở về, còn chật vật như vậy.
“Hoa Nguyệt, con làm sao vậy?” Ông vừa đau lòng vừa bối rối, vốn định che giấu chuyện này lại bị con gái bắt gặp: “Con mau đi tắm rửa, đừng để cảm lạnh”
Đường Hoa Nguyệt bị đẩy vào phòng tắm xả qua nước nóng, sau khi cô đi ra thấy bố mình đang nấu canh gừng trong bếp liên vội vàng chạy tới.
“Bố, để con tự làm, bố còn đang bị thương.”
Bố Đường cười hiền hậu: “Không sao, bố chẳng may bị ngã ấy mà, không nghiêm trọng đến thế”
Nếu Đường Hoa Nguyệt không biết được sự thật từ Từ Uyển Nhan rằng bố mình vì cố găng xoay sở mượn tiền nên bị người ta đánh gấy chân đuổi ra, có lẽ cô sẽ tin điều đó.
Cô dễ dàng tin tưởng người thân như vậy, chẳng trách bị Từ Uyển Nhan gọi là kẻ ngu ngốc Bởi vì tất cả mọi người trong nhà họ.
Đường đều đối xử với người thân không chút nghi ngờ, vô cùng tin tưởng như thế.
Cho nên họ mới không ngừng bị kẻ gian lợi dụng và làm tổn thương!
Mười ngón tay trắng nõn gầy guộc của Đường Hoa Nguyệt nắm thành nắm đất, câm chặt lấy vạt áo của mình.
Cô cố gảng ổn định cảm xúc đang cuộn trào trong lòng: “Bố, chân bị thương không phải chuyện nhỏ, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thử đi”
Bố Đường từ chối: ‘Không cần, bố đã băng bó tốt rồi, qua vài ngày là khỏi thôi. Đến bệnh viện làm gì cho tốn”
Nói đến nói đi vẫn là bởi vì tiền.
Trái tim Đường Hoa Nguyệt co rút đau đớn, giọng nói không khỏi vô thức run lên.
“Bố, bệnh nhẹ không chữa cũng thành nặng, chúng ta đi bệnh viện được không?”
“Hoa Nguyệt” Bố Đường nắm lấy tay con gái, nước mắt già nua lã chã rơi: “Bố con là đồ vô dụng, không giúp được gì cho con và Hàn Khiết, còn làm mọi chuyện càng thêm tồi tệ.
Dù là một chút cũng không đủ tư cách để làm bố của các con.”
*Bố..bố chỉ muốn cho các con một khoảng trời, cho các con một cuộc sống yên vui không lo lắng, nhưng kết quả…”
“Bố, đừng nói gì cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” Đường Hoa Nguyệt đau lòng không thể nghe thêm được nữa. Gần đây bố cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện tang thương, thậm chí tóc cũng bạc đi rất nhiều.
Nhận hết cực khổ, giờ lại tự trách bản thân, Đường Hoa Nguyệt sao có thể nỡ lòng.
Huống hồ, cô cũng sắp… rời xa bọn họ, không còn nhiều thời gian nữa.
Hai bố con cùng ôm nhau khóc nức nở, giống như muốn trút hết những nỗi oan ức trong lòng chất chứa bao năm qua.
Bỗng đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.