Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 46: Trò chơi mèo đuổi chuột




Tầng hai nhà hàng phát ra tiếng động lớn như vậy đương nhiên đã thu hút đến sự chú ý của cảnh sát. Tiếng còi xe quen thuộc vang lên không dứt. Nếu như chỉ đơn giản là những kẻ muốn tống tiền chắc chắn sau khi nghe thấy tiếng động này sẽ rất sợ hãi. Nhưng Sơ Địch có lén lút quan sát, cô phát hiện đám người này không hề có một chút hoảng loạn nào. Sơ Địch ban đầu còn nghi ngờ thân phận khủng bố của bọn họ, nhưng hiện tại thì không còn nữa.

Sơ Địch xoay người muốn tìm Thẩm Kiệt, bởi vì từ nãy đến giờ Thẩm Kiệt vô cùng tĩnh lặng, cô sợ hắn đã xảy ra chuyện. Nhưng đằng trước đằng sau Sơ Địch đều không thấy hắn đâu, chỉ thấy đám khách hàng đang rụt đầu đầy sợ hãi.

Sơ Địch vừa bình tĩnh chưa được mấy phút da đầu đã lập tức căng cứng lại. Không thấy Thẩm Kiệt đâu! Thẩm Kiệt ban nãy chỉ ở đằng sau cô nhưng bây giờ lại không thấy đâu nữa, nếu như may mắn hắn chỉ có thể bị đám khủng bố bắt ra nơi khác, còn nếu như không may mắn… Sơ Địch sợ thời khắc này hắn đã mất mạng!

Sơ Địch càng lúc càng không thể trấn tĩnh chính mình, cứ chốc chốc cô lại lo lắng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Sơ Địch muốn biết Ninh Hoắc Đông đã đến chưa, nhưng toàn bộ cửa kính trong nhà hàng đã bị đám khủng bố dùng thanh gỗ che lại.

Ở bên ngoài kia, Ninh Hoắc Đông và cảnh sát đến cùng một lúc. Trình Thâm là đội trưởng đội cảnh sát đương nhiên cũng phải có mặt. Vừa nhìn thấy Ninh Hoắc Đông có ý muốn lao vào bên trong, Trình Thâm vội vàng ngăn hắn lại.

“Cậu muốn chết đấy à?”.

Ninh Hoắc Đông không thân không phận xuất hiện ở đây, Trình Thâm liền biết là ai đang ở bên trong. Vì thế hắn có chút áp lực. Nếu như ngộ nhỡ không thể giải quyết đám khủng bố, làm hại đến con tin bên trong, hắn chắc chắn Ninh Hoắc Đông sẽ phát điên lên.

Ninh Hoắc Đông gạt tay Trình Thâm ra, hắn cuống quýt nói.

“Sơ Địch đang ở bên trong! Cậu tránh ra đi!”.

Sơ Địch chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho hắn. Lần này cô không những đã gọi điện còn cầu xin hắn đến cứu cô, Ninh Hoắc Đông không cần phải suy đoán cũng biết tình hình trong kia có bao nhiêu nghiêm trọng.

Trình Thâm cố gắng dùng hết sức giữ Ninh Hoắc Đông lại bởi vì hắn sợ hành động của Ninh Hoắc Đông sẽ khiến đám khủng bên trong nhà hàng bị kϊƈɦ động. Trình Thâm còn chưa tìm hiểu xong về đám khủng bố bên trong kia.

“Ninh Hoắc Đông, cô ta chẳng qua chỉ là con gái của kẻ thù nhà cậu mà thôi, cậu có cần phải quan tâm đến cô ta như vậy không? Ninh Hoắc Đông, cậu đừng nói với mình, cậu yêu cô ta rồi”.

Mối quan hệ giữa nhà Ninh và nhà họ Sơ, Trình Thâm đương nhiên biết rất rõ. Bởi vì chính hắn là người cung cấp cho Ninh Hoắc Đông bằng chứng chứng minh Sơ Kiến Thành là người có liên quan trực tiếp đến cái chết của ba mẹ Ninh Hoắc Đông.

Trình Thâm hiểu Ninh Hoắc Đông hận Sơ Địch ra sao. Vậy nên khi hắn nhìn thấy Sơ Địch sống rất bình thản bên cạnh Ninh Hoắc Đông thì có chút bất ngờ.

Hành động của Ninh Hoắc Đông vì câu hỏi của Trình Thâm mà khựng lại. Hắn như ý thức được hiện tại bản thân đang quá kϊƈɦ động, cũng ý thức được nếu như hiện tại hắn chạy vào trong kia sẽ có thể làm ảnh hưởng đến tính mạng Sơ Địch nên Ninh Hoắc Đông đành thôi. Hắn nhìn thẳng vào người Trình Thâm, có chút không dám đối diện với thẳng thắn với hắn ta.

“Phải, mình yêu cô ấy rồi”..

Ninh Hoắc Đông không vòng vo, hắn thừa nhận rất nhanh. Khi Sơ Địch mất đứa bé, nằm viện trong tình trạng nguy kịch, Ninh Hoắc Đông đã nhận ra tình cảm của mình dành cho cô. Hắn không đơn thuần chỉ hận cô, mà hắn còn yêu cô, yêu đến mức không thể buông ta. Những ngày hắn đi công tác rời xa Sơ Địch, càng chứng minh tình cảm của hắn có bao nhiêu sâu đậm…

“Ninh Hoắc Đông, cậu điên rồi! Đi yêu con gái của kẻ thù, cậu thật sự điên rồi đấy!”.

Trình Thâm lắc đầu đầy bất lực.

Ninh Hoắc Đông không quan tâm đến thái độ đầy thất vọng của Trình Thâm, điều hắn chú trọng nhất vào bây giờ chính là sự an toàn của Sơ Địch.

“Trình Thâm, cạu tuyệt đối không được để cô ấy xảy ra chuyện bất trắc. Lần này, coi như mình xin cậu”.

Trong đầu Ninh Hoắc Đông chỉ có đúng một lần cầu xin, nhưng lời cầu xin ấy Trình Thâm có thể lý giải được, bởi vì hắn cầu xin cho người cha người mẹ đã khuất, còn lời cầu xin lần này Trình Thâm lại có chút đắn đo.

“Nếu như Sơ Địch xảy ra chuyện, cậu sẽ tuyệt giao với mình luôn, phải không?”.

“Phải”.

Nhận được câu trả lời từ Ninh Hoắc Đông, Trình Thâm liền cười nhạt. Hắn xoay người trở về tập hợp với tất cả thành viên trong đội cảnh sát, sau đó dặn dò họ một số thứ về kế hoạch của mình. Cuối cùng mới cầm cái loa đã được chuẩn bị sẵn, hét lớn lên.

“Nếu như các người chịu đầu hàng, tôi dám chắc chắn sẽ cho các người được hưởng sự khoan hồng của pháp luật”.

Nhưng bên trong này, đám khủng bố lại làm như không nghe thấy lời nói của Trình Thâm. Cảnh sát ở bên ngoài có nói gì, có làm gì dường như đối với bọn họ đều không có trọng lượng. Tên cầm đầu đeo kính râm màu đen kéo một chiếc ghế gỗ tới rồi ngồi xuống, đám đàn em của hắn một nửa thì tản ra bao vây lấy tầng một của nhà hàng, một nửa thì đứng phía sau hắn ta.

“Chúng ta chơi một trò chơi, có được không?”.

Tên cầm đầu đeo kính mỉm cười, hắn hỏi, nhưng không một ai dám trả lời.

Đoàng!

Một viên đạn được bắn ra, ghim vào một người phụ nữ ngồi ở gần hắn nhất. Tiếng hét đầy sợ hãi của đám người đang bị bắt làm con tin nhanh chóng vang lên, còn có cả tiếng uy hϊế͙p͙ của cảnh sát.

“Nếu như các người dám làm tổn thương đến con tin, chúng tôi chắc chắn sẽ không để các người yên”.

Trình Thâm không ngờ bọn họ lại to gan lớn mật như vậy, dám ở trước mặt hắn nổ súng. Ninh Hoắc Đông nghe thấy tiếng súng trong lòng càng thêm khẩn trương, hắn đứng bên ngoài lo lắng không yên, cứ đi qua đi lại xuống. Trong lòng thầm cầu nguyện Sơ Địch của hắn vẫn bình an vô sự.

Tên cầm đầu vẫn bỏ ngoài tai lời nói của cảnh sát. Hắn lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa. Lần này tất cả đều ngoan ngoãn đáp lại hắn.

“Chúng ta cùng chơi một trò chơi, mọi người thấy thế nào?”.

“Được, chúng ta cùng chơi”.

Sau tiếng súng đe dọa vừa rồi, Sơ Địch lúc này mới bình tĩnh trở lại. Cô ngẩng đầu nhìn lên tên cầm đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang hướng về phía cô, Sơ Địch liền vội vàng cụp mắt xuống.

Ánh mắt của tên cầm đầu mang đến cho Sơ Địch cảm giác vô cùng quen thuộc. Nhưng vì hắn ta sử dụng máy biến thanh để thay đổi giọng nói nên Sơ Địch hoàn toàn không thể phát đoán được thân phận của hắn là ai. Không hiểu vì sao Sơ Địch lại cảm thấy những chuyện đã và đang xảy ra toàn bộ đã được lên kế hoạch từ trước, cũng là toàn bộ đều nhắm vào cô.

“Đứng hết dậy”.

Tên cầm đầu bật dậy, hắn vứt khẩu súng lên chiếc ghế. Rất nhanh, tất cả mọi người đã bị hắn lôi hết dậy.

“Chúng ta chơi trò chơi mèo bắt chuột. Nếu như con có chuột nào bị bắt, con chuột ấy liền lập tức phải chết. Vòng một người đàn ông kia là chuột, còn người bên cạnh sẽ là mèo”.

Hắn tùy tiện chỉ người. Một người đàn ông trẻ tuổi bị hắn nhìn trúng, chọn là mèo. Còn chuột là một người đàn ông to béo, có chiếc bụng bia rất lâu. Người đàn ông to béo kia rất sợ hãi, không dám bước lên trêи. Tên cầm đầu nhìn hắn ta một lúc, càng khiến hắn ta sợ hãi, sợ đến mức đến đũng quần cũng ướt một mảng lớn.

Tên cầm đầu hừ lạnh một cái. Hắn xoay người, trực tiếp nhặt khẩu súng lục vừa đặt ở trêи ghế, bắn chết tên béo: Đoàng!

Tiếng súng vang lên, mọi người đều không dám lớn tiếng hét lên nữa vì sợ sẽ kϊƈɦ độn đến tên cầm đầu. Mọi người đều cố gắng nén nỗi sợ của mình vào bên trong.

“Cô, lên làm chuột đi”.

Tên béo đã chết, đàn em của hắn liền chạy tới kéo xác của hắn ta vứt sang một bên. Còn tên cầm dầu thì bình thản tìm một người khác thay thế cho vị trí của tên béo. Người được chọn để thay thế là một cô gái rất trẻ, ước chừng vẫ cò là sinh viên đại học. Cô gái rất thông minh, vừa bị hắn điểm mặt đã vội bước vào trong vòng tròn trò chơi. Hai người đứng quay lưng vào nhau, tên cầm đầu liền hô lớn.

“Bắt đầu”.

Tên cầm đầu đã nói rồi, kẻ thua cuộc sẽ bị bắn chết. Cô gái nỗ lực chạy trốn, người đàn ông nỗ lực đuổi theo, thời gian của hai người họ chỉ kéo dài trong ba phút ngắn ngủi. Sơ Địch khôn nhìn nổi cảnh tượng phía trước nữa liền nhắm mặt lại, nhưng chẳng biết tên cầm đầu đã đi đến chỗ cô từ khi nào, hắn đặt họng súng lên gáy của Sơ Địch, nói.

“Mặt to mắt ra!”.

Cả người Sơ Đich run lên. Cô vội vàng mở to hai mắt.

Lúc này máy bấm giờ đã vang lên từng hồi chuông tít tít, cũng đồng nghĩa với việc thời gian ba phút của hai người kia đã kết thúc. Cô gái không bị bắt, vậy người chết chỉ có thể là chàng trai. Sơ Địch nhìn thấy tên cầm đầu nở một nụ cười man rợ, sau đó hắn lại vô cùng thuần thục nâng súng, bắn chết người đàn ông trẻ tuổi kia.

Người đàn ông trẻ tuổi ban nãy vẫn còn dốc hết sức đuổi mình giờ đã ngã xuống, cô gái không khống chế được mà bật khóc. Nhưng cũng may cô gái ấy còn có một chút thông minh, khóc mà không phát ra bất kỳ tiếng động, bằng không cô ta cũng bị tên cầm đầu dùng súng bắn chết từ lâu.

“Vòng một kết thúc rồi, tiếp tục đến vòng số hai”.

Tên cầm đầu chỉ tay về phía Sơ Địch, nhưng may mắn không phải là cô mà là hai người đằng sau cô. Sơ Địch nhìn hai người họ, tức không nói nên lời. Họ đều đã đáng tuổi ba mẹ của tên cầm đầu, hắn vì sao vẫn có thể ép họ bước vào trò chơi nguy hiểm như thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.