Nhìn Diệp Diệp cứ loay hoay mãi không biết phải làm sao nên anh chợt nghĩ một lúc rồi đưa ra lời đề nghị.
" Hay cậu để tớ đưa cậu về nha!"
" Vậy thì phiền cậu lắm, vả lại còn xe tớ thì sao đây "
" Không sao đâu, tớ không thấy phiền. Còn xe cậu thì tớ chở cậu về rồi quay lại đem xe cậu đi sửa xong trả lại cho cậu, được không? "
Thấy Diệp Diệp có vẻ vẫn còn hơi lưỡng lự nên Ngô Thiên liền đưa ra cách để cô yên tâm cho anh chở về. Dù sao đây cũng là cơ hội để anh có thể tiến lại gần cô hơn mà.
" Vậy thôi cũng được, làm phiền cậu lần này rồi, lần sau có dịp tớ sẽ giúp cậu lại nha "
" Trời. Đều là bạn bè với nhau mà sao cậu khách sáo ghê "
Diệp Diệp suy nghĩ một lúc cũng chẳng có cách nào khác ngoài để Ngô Thiên chở về. Dù hơi ngại nhưng giờ cũng hết cách rồi nên đành thôi vậy.
Sau khi tự đấu tranh tư tưởng một lúc thì cô cũng đành để anh chở về. Nhìn hình ảnh một nam một nữ chở nhau trên chiếc xe đạp cùng với thời tiết se lạnh của thành phố những ngày đầu đông lại càng tăng thêm phần lãng mạn cho khung cảnh này.
Nhìn sang hai bên đường, những cành cây đã không còn hình ảnh lá vàng dịu nhẹ nữa. Mà thay vào đó là những cành cây khẳng khiu do lá đã rụng xuống hết vì những đợt gió lạnh của mùa đông. Khí trời cũng dần lạnh hơn làm con người ta chỉ muốn vùi đầu vào chăn ấm cùng một bản nhạc nhẹ nhàng.
Các trường học cũng đã bắt đầu bước vào kì thi cuối kỳ nên học sinh cả thành phố dần trở nên bận rộn hơn cả. Dù là trời đông giá rét nhưng hầu như các bạn lớp 10a1 đều chăm chỉ đến sớm và về muộn nhất trong các lớp để ôn thi. Ban cán sự lớp còn phải tất bật hơn vì vừa phải họp, vừa quản lớp nhưng vẫn phải tự ôn tập cho mình. Tất cả tạo nên một khung cảnh chăm chỉ, nhiệt huyết của tuổi trẻ đủ để có thể đốt cháy khí lạnh của mùa đông lạnh lẽo này.
Các câu lạc bộ của trường cũng đã tạm ngưng tất cả các hoạt động để học sinh tập trung hết sức mình vào kỳ thi. Nhưng dù có ngừng câu lạc bộ thì cả Diệp Diệp, Mẫn Mẫn, Ngô Thiên và tất cả các học sinh lớp 10a1 luôn phải bận rộn không có thời gian nghỉ để lớp có thể giữ vững thứ hạng trong trường.
Mà nhắc mới nhớ đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Ngô Thiên nghiêm túc, hết lòng vì lớp như thế. Anh ngay từ đầu đã đẹp sẵn rồi, nhưng những lúc nghiêm túc như vậy, anh lại có thể toát lên vẻ đẹp lãng tử lại rất trưởng thành của mình. Có thể chỉ vô tình, nhưng có vài lần anh làm cho cô chỉ muốn ngắm anh mãi.
Dạo gần đây Ngô Thiên cũng rất nỗ lực, cứ có thời gian nào rảnh anh lại lôi sách vở ra học khiến cho cô khá lo lắng về việc anh không ăn uống đầy đủ mà cứ lo học đấy. Dù sao cô với anh cũng là bạn thân mà, lo cho nhau là điều hiển nhiên.
" Diệp Diệp!"
Cô từ lúc lên xe của Ngô Thiên cứ mãi suy nghĩ bân quơ mà cả hai chẳng nói với nhau câu nào cả đoạn đường. Thấy yên ắng quá nên anh mới lên tiếng gọi cô để thoát khỏi bầu không khí khó thở này.
" Sao... À... cậu gọi mình có chuyện gì vậy?"
Diệp Diệp đang nghĩ đến đoạn anh dạo gần đây nên khi nghe Ngô Thiên gọi cô có hơi chột dạ. Lỡ đâu anh biết cô đang nghĩ về việc mỗi lần anh nghiêm túc thì đẹp như thế nào. Hay anh biết cô đang lo cho anh dạo này bận quá sợ anh không có thời gian nghỉ ngơi. Lỡ anh thật sự có thể đọc được nhưng dòng suy nghĩ này của cô thì toi đời Diệp Diệp nhà cô mất.
" À... Tớ muốn...muốn hỏi cậu là khi nãy cậu nói muốn giúp tớ là có thật không?"
" Thì thật mà, cậu không tin tớ hả? Hay là cậu muốn tớ giúp gì? Yên tâm chỉ cần là cậu nhờ thì tớ sẽ cố gắng "
Cô nói với giọng chắc nịch làm anh cảm giác còn khó nói hơn khi nãy nữa.
" Ờ.. Th...thì khi nào thi xong cậu đi xem phim với tớ nha "
" Cậu muốn đi xem phim với tớ á? "
Diệp Diệp ngạc nhiên mà hỏi lại. Cô nghĩ anh sẽ muốn đi chung với anh em của anh vì sẽ thoải mái hơn là đi với một cô gái có phần nhạt nhẽo như cô chứ.
" Sao vậy. Cậu không đi được hả, hay là cậu không thích?"
Ngô Thiên nghe cô nói vậy thì giọng lại càng gấp rút hơn. Anh biết anh hơi đường đột khi mời cô đi như vậy. Nhưng anh thật sự rất muốn đi chơi riêng với cô.
" Không có đâu. Cậu mời thì tớ đi. Chỉ là tự nhiên cậu mời như vậy làm tớ hơi ngạc nhiên thôi"
Anh nghe đến đây thì phì cười, rồi ôn nhu nói với cô.
" Cậu cứ thoải mái thôi. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu mình đi chơi với nhau đâu đúng không "
Anh nói xong câu đấy làm cả hai đều ngại đỏ cả mặt mà chẳng biết nói gì nữa. Bầu không khí lúc này còn ngột ngạt hơn khi nãy. Ngô Thiên anh thầm tự trách bản thân mình hơi lỡ lời. Vì dù sao cũng là nam nữ đi chơi riêng với anh, còn là lần đầu cả hai đi chơi riêng như thế nữa, chứ bình thường toàn là đi cùng với Mẫn Mẫn hay Lưu Dật. Vả lại lúc trước chỉ là bạn bình thường, bây giờ tình cảm của anh đã khác rồi vậy mà lại nói Diệp Diệp cứ thoải mái như bạn bè thôi.
Diệp Diệp vẫn còn khá bất ngờ khi được anh mời đi chơi, còn thêm việc anh nói cô cứ thoải mái như bạn bình thường nên cô có chút bối rối nhất thời không sắp xếp lại cảm xúc được.
Cứ như vậy cả hai chẳng nói với nhau lời nào nữa, im lặng đi với nhau trong một buổi chiều hoàng hôn đầy thơ mộng của những ngày đầu đông.