Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 42




Bình An sửng sốt nhìn Diệp Thần. Một phần vì cậu nghĩ, khả năng anh nắm chắc đời tư của cậu là rất lớn, việc điều tra đối với anh không có gì khó khăn, thứ hai bởi vì anh đường đột hỏi thẳng như vậy. Trong lòng có chút phức tạp, Bình An im lặng một lát rồi mỉm cười

-Tôi đang tập trung cho công việc, chưa nghĩ đến chuyện này...

Diệp Thần gật đầu cười cũng không nói tiếp vấn đề này nữa. Đơn giản hỏi thăm về gia đình, Diệp Thần vẫn giữ chừng mực không muốn để Bình An thấy anh quá phận. Anh biết giữa hai người vẫn còn khúc mắc lớn, anh không biết lý do mà khúc mắc tạo thành, anh chỉ biết cố gắng dần xóa bỏ đi khúc mắc ấy, anh vẫn như trước, vẫn yêu em và mong em quay về...

-Em muốn đi xem phim hay đi đâu không? Dù sao cũng sắp về nước, nên đi thăm thú nhiều một chút?- Diệp Thần đi bên cạnh Bình An, cùng nhau đến hầm đỗ xe

Bình An suy nghĩ một chút thì quyết định chọn địa điểm tiếp theo là một quán trà nhỏ khá kín. Cậu có chuyện muốn nói với Diệp Thần

Không gian không tính là lớn nhưng hết sức ấm cúng, nhẹ nhàng, thích hợp để nói chuyện tâm sự. Hai người tìm một góc nhỏ trong phòng, ánh đèn dìu dịu làm gương mặt Diệp Thần trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết.

-Em lạnh không, càng về đêm nhiệt độ càng giảm.

-Ừm, không sao, cũng không quá lạnh, mặc như này vẫn đủ ấm.

Diệp Thần gật đầu cười tươi.

-Thực ra hẹn anh ngồi đây, tôi có chuyện muốn nói..- Bình An nhanh chóng mở lời

-Nếu em muốn nói về chuyện đó, anh nghĩ anh không thể nghe được.

-Ý anh là sao

-Em biết rõ ý anh là gì. Anh chưa bao giờ có suy nghĩ ép buộc hay làm khó em, nhưng em có lẽ hiểu một điều, cho đến bây giờ, anh chưa hề từ bỏ. Nếu em muốn nói anh dừng lại, anh không muốn nghe, và làm cũng không được.

Bình An khẽ thở dài...

Cậu là người sống theo lý trí hơn là tình cảm, đó là từ trước khi gặp Diệp Thần, hiện tại có lẽ lớp ngụy trang này trước mặt anh cũng đang dần bị phát hiện. Bình An không biết, cậu sẽ phải sống như thế nào nếu tiếp tục lừa dối chính bản thân mình. Bình An tự nhiên lại quên mất những điều muốn nói, cậu mím môi, nâng tách trà lên, ngập ngừng uống một ngụm. Ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi, hai người rơi vào trong im lặng, Bình An lặng lẽ cầm thìa ngoáy trà, còn anh hướng ánh nhìn dịu dàng ra bên ngoài cửa sổ.

Được một lúc khi hầu như mọi người đã về gần hết, Diệp Thần nhìn đồng hồ, hơn 9 giờ tối, anh lên tiếng trước

-Em muốn đi đâu, anh đưa em đi, bất kể nơi nào...

-Cũng đã muộn rồi, tôi muốn về khách sạn...

Diệp Thần vẫn cười thật tươi, nụ cười của anh mãi mãi như vậy không hề thay đổi, biết bao ôn nhu, biết bao yêu thương đều dành duy nhất cho cậu.

Anh đứng dậy cởi áo choàng đem theo bên người khoác lên người Bình An, cậu định từ chối nhưng cái khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của anh, cậu lại thu liễm lời từ chối lại. Hai người chậm rãi đi cạnh nhau. Cảm giác này, đã từ lâu cậu và anh đều không có được, nay vừa cảm động lại vừa hoài niệm.

-Chúng ta...cứ như vậy sao?- Bình An đi đến một đoạn đường thì dừng lại.

Cậu biết, nếu càng trầm mê, cậu sẽ càng lún sâu, cậu biết lý trí cậu không thể thoát khỏi sự cám dỗ của trái tim, cậu biết cậu phải dừng lại. Thà dứt khoát còn hơn dây dưa sẽ làm cả hai đều khổ sở.

-Bình An...- Diệp Thần gọi tên cậu

-Chúng ta lẽ ra không nên thế này, Diệp Thần. Anh có thể dừng lại được không, coi như...tôi xin anh. Buông tha cho tôi được không?

Diệp Thần ngỡ ngàng nhìn Bình An. Hốc mắt có chút cay, anh khẽ liếm môi, quay sang một bên, cố giữ cho bản thân bình tĩnh.

-Gần 7 năm trước, khi em nói những điều tương tự như vậy....cho đến bây giờ, những lời em nói vừa rồi, em có biết, anh phải mất bao nhiêu can đảm mới có thể đứng vững trước mặt em. Em có hay không suy nghĩ một chút đến cảm nhận của anh, thực sự...suốt thời gian qua, anh khổ sở lắm rồi. Em cho anh một lý do, lý do em nhất định không cho anh một cơ hội được hay không? Vì cái gì em lại một mực như vậy, anh yêu em nhiều như thế...không đủ hay sao? Anh sai ở đâu, cho anh biết, anh sẽ sửa, anh thiếu chỗ nào, em nói anh nghe, em không thích anh chỗ nào, anh sẽ thay đổi...em nói đi...Bình An...

Bình An mím môi quay mặt đi, bởi vì cậu sợ sẽ bật khóc ngay bây giờ. Trái tim như bị giày vò không ngừng được, hai mắt chỉ cần nhắm lại là nước mắt trực trào.

-Trước kia, là do chúng ta không hợp nhau, còn bây giờ, tôi đơn giản...không còn tình cảm với anh nữa. Hy vọng...anh có thể hiểu được, mọi chuyện, anh...hãy quên đi. Giữa hai chúng ta, không thể nữa. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói

-Cho đến bây giờ, anh vẫn muốn hỏi em một câu, năm xưa, em có nói, dù bất kể là ở đâu, anh làm gì, em nhất định sẽ không rời khỏi anh, em...còn một chút gì với anh

-Không...tôi đã nói rồi.- Nói đến đây, giọng cậu lạc hẳn đi.- Anh đừng cố chấp nữa có được hay không, tôi mệt mỏi lắm rồi. Diệp Thần, anh buông tha tôi có được hay không?

Diệp Thần bật cười, anh đau đớn không nói lên lời. Tất cả mọi sự cố gắng của anh, đến cuối cùng cũng không thay đổi được điều gì, một chút thôi cũng không hề.

Những giọt mưa bắt đầu rơi, tuy không nặng hạt nhưng cũng đủ để ướt hết người. Diệp Thần nắm lấy tay Bình An, anh nắm chặt đến mức sợ rằng nếu buông tay, cậu sẽ rời đi mất. Bình An giãy giụa

-Anh buông tay...đừng trẻ con như vậy nữa!

-Em thật sự muốn như vậy sao! Em hành hạ anh đến mức này hay sao!

Bình An giận giữ, cậu vung tay lên, tiếng vang thanh thúy trong màn mưa, Diệp Thần ngỡ ngàng. Cái tát không nhẹ, gương mặt cậu không đổi, nước mắt đã hòa lẫn trong mưa

-Anh mới là người đừng hành hạ tôi thêm nữa!

Nói rồi cậu cởi áo khoác của mình, đẩy vào người anh rồi sang đường. Diệp Thần ngây ngốc, ngẩn người nhìn theo Bình An bước đi, anh mới chợt giật mình vội vàng chạy sang

Tiếng phanh xe như muốn xé tan màn mưa, ánh mắt anh dịu dàng có, đau đớn có, tiếc nuối có, mà yêu thương cũng có, nhìn cậu, anh cố gắng mở mắt thật rõ, anh không muốn nhắm lại, anh sợ cậu sẽ biến mất, anh sợ Bình An của anh sẽ một lần nữa đi khỏi cuộc đời anh, anh sợ, sẽ là lần cuối, sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cậu nữa....

Mưa ngày càng nặng hạt, Diệp Thần ngày càng không thể chịu đựng được nữa. Đầu anh đau như muốn vỡ ra, cả một bên người không thể cử động được, anh không muốn như vậy... Tiếng còi xe ngày càng nhiều, và tiếng Bình An cũng bỗng bao trùm dần tâm trí anh. Anh khẽ mỉm cười, may mắn quá, cậu vẫn ở đây....đến thời điểm anh nhắm mắt lại, em vẫn ở đây...cảm ơn em....

Xin người đừng ra đi như cơn mưa như thế

Hôm nay anh cũng vậy, lại ướt đẫm dưới cơn mưa

Liệu anh có thể xóa đi những dấu vết đó

Nếu như cho anh thêm một cơ hội nữa thôi

Chỉ cần thêm một cơ hội nữa thôi, cho anh thấy em thêm một lần này nữa...(*)

Cả người Bình An ướt đẫm, cả bụi bẩn và máu, nhưng là máu của Diệp Thần chứ không phải của cậu. Bình An gào thét sự giúp đỡ của mọi người, đến mức hai tai ù lại, cậu không còn nghe thấy tiếng của chính mình nữa.

Bình An cố gắng giữ tỉnh táo, ngồi trong xe cứu thương, cả người run lên vì lạnh và vì sợ hãi, Bình An vẫn chăm chú nhìn Diệp Thần mà giờ đây hai mắt anh đã nhắm nghiền.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại lạnh lẽo như ghim sâu vào trong tim Bình An, cậu ngã xuống sàn, tâm trí cũng mơ hồ và dần mất đi ý thức.

Lúc Bình An tỉnh lại, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Tiểu Hiên. Tiểu Hiên giật mình vội vàng bỏ ly nước xuống đến đỡ Bình An ngồi dậy

-Anh ấy sao rồi...phẫu thuật xong chưa....có nghiêm trọng hay không?

-Bình An, cậu bình tĩnh lại đã. Diệp Thần vẫn đang trong phòng phẫu thuật, cậu yên tâm, đã có giáo sư Smith, nhất định anh ấy sẽ không sao...

Bình An thẫn thờ nhìn vô định trước mặt, khuôn mặt trắng bệch vẫn không khá lên được chút nào

-Uống chút nước đi, để tớ gọi y tá đến...bất kể chuyện gì, cậu phải giữ sức khỏe cho mình trước đã...

Bình An gật đầu, Tiểu Hiên đi ra ngoài thì cậu mới bật khóc. Bình An khóc rất lặng lẽ, như muốn khóc hết nước mắt, như muốn đem hết sức lực đi, cậu ôm gối, cả người run rẩy không ngừng

Diệp Thần, chỉ cần anh tỉnh lại thôi...xin anh đấy....có được hay không?!

Kiểm tra một lúc, y tá nói cậu cần nghỉ ngơi, Bình An im lặng gật đầu.

Tiểu Hiên đắp chăn cho cậu rồi nói

-Cậu cứ nghỉ ngơi lấy lại sức đã...bên Diệp Thần đã có tớ và bác sĩ Dương, có gì sẽ báo cậu ngay...

-Tiểu Hiên...bố mẹ anh ấy đã biết chưa...

-Tạm thời Dương Thiên nói sẽ không báo cho người nhà...chờ tình hình thay đổi thì báo vẫn chưa muốn, anh ấy không muốn họ lo lắng, hơn nữa cũng không muốn to chuyện bây giờ...mọi tin tức đã kịp thời được giữ bí mật...

Bình An vẫn ngồi ngẩn người

-Cậu biết vì sao anh ấy gặp tai nạn hay không...lẽ ra người nằm trong kia là tớ...không phải là Diệp Thần....

-Bình An...

-Anh ấy đã đẩy tớ ra, chỉ mới vài giờ trước, tớ nói từ chối anh ấy, từ chối tất cả, thì anh ấy lại là người cứu tớ...cậu nói xem, có phải tớ

-Trương Bình An! Hóa ra tất cả những gì Diệp Thần phải gánh chịu là do cậu!

Tiếng quát lớn từ bên ngoài khiến cả hai giật mình.

(*) Trích một đoạn bài hát One more chance –

-------------------------------------------

Năm mới rồi, chúc mọi người vui vẻ bình an và hạnh phúc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.