Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 67: Câu chuyện




Câu nói đó có ý nghĩa gì nhỉ?

Cho đến khi nhắm mắt lại, tâm trí của Hạ Nặc vẫn không thể ngừng suy nghĩ về vấn đề này.

Chẳng lẽ... Cô ấy thích mình? Ý tưởng này đột nhiên xẹt qua trong tâm trí của Hạ Nặc.

Ngẫm lại thì thái độ của tiểu thư người cá đối với cậu quả thật đáng để nghĩ sâu hơn.

Dù cô là một người cá được mọi người cho là "trời sinh kiêu ngạo", "tính tình tồi tệ" nhưng lần ghé thăm này cậu lại không cảm nhận được gì cả. Tiểu thư người cá nói cười nhẹ nhàng, một chút cũng không giống loại người có tính tình xấu.

Hơn nữa cô giống như không thích quà tặng của cậu lắm, bình thuốc làm đẹp kia bị cô tiện tay đặt ở bên hồ mà không để ý nhiều. Cho nên nó không đóng vai trò gì trong đây.

Bởi vì cô ấy là người nhìn vẻ ngoài?

Hạ Nặc đột nhiên nhớ tới đánh giá của cô bé lúc trước đối với cô, không biết vì sao hai chữ "bán sắc" lại xuất hiện trong đầu cậu.

Cậu nghĩ nghĩ về nó và dần dần ngủ thiếp đi. Không biết có phải vì suy nghĩ lung tung trước khi đi ngủ hay không mà cậy đã có một giấc mơ đặc biệt kỳ cục.

Trong giấc mơ, nàng người cá đứng trước mặt nhẹ nhàng gọi tên cậu.

"Trường An."

Hạ Nặc không trả lời, cậu nhìn nàng người cá trước mặt, một cảm giác không phù hợp dâng lên trong lòng.

Cậu cảm giác tiểu thư người cá phảng phất có chỗ nào đó không đúng lắm.

......Chính xác thì ở đâu?

Không biết vì cái gì mà lúc này tư duy của cậu đặc biệt chậm chạp, suy nghĩ hồi lâu mới tìm được đáp án.

"Cô Toya, sao cô lại cắt tóc ngắn?"

Mái tóc dài giống như rong biển của tiểu thư người cá đã biến mất và thay vào đó là mái tóc ngắn gọn gàng, trông đầy vẻ anh tuấn.

Không còn mái tóc dài che khuất, lồng ngực bằng phẳng của cô lập tức hấp dẫn ánh mắt của Hạ Nặc.

Tuy rằng đánh giá một cô gái như vậy là không tốt lắm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này suy nghĩ thẳng thắn nhất của cậu chính là —— bộ ngực này...giống như của một người đàn ông hơn.

"Trường An?"

Giống như là vì khiến cho Hạ Nặc chú ý, tiểu thư người cá lại gọi tên cậu, Hạ Nặc đáp ứng ngẩng đầu lên lại phát hiện thêm một chỗ không đúng.

Chiếc cổ vốn luôn được cổ áo che đậy của tiểu thư người cá lúc này lại bại lộ trước mặt cậu và bại lộ luôn trái cổ không thể bỏ qua.

"Trường An." Thanh âm tiểu thư người cá cũng phát sinh biến hóa, ban đầu nó vốn thiên về trung tính lại đột nhiên trở nên trầm thấp mà giàu từ tính —— đây đã hoàn toàn là giọng nói của một người đàn ông.

Cô —— không, phải nói là vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc nói lời tỏ tình: "Anh thích em, Trường An."

Hạ Nặc hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau nhưng động tác của người cá lại nhanh hơn ngay lập tức kéo cánh tay của cậu, áp đến gần.

"Muốn chạy trốn sao?" Tuy rằng đnag mỉm cười nhưng quanh thân người cá lại tản ra một loại khí tức nguy hiểm.

Hạ Nặc nhạy bén nhận ra nguy hiểm nhưng không có nơi nào để trốn thoát.

Phía sau cậu không biết từ lúc này lại xuất hiện một bức tường, người cá bức cậu đến góc tường rồi từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống. Nhìn cậu run rẩy giống một con vật nhỏ.

"Câu trả lời của em đâu, Trường An?"

......

"Aa ——" Hạ Nặc ngồi dậy, chăn trượt xuống thắt lưng, cậu mờ mịt nhìn quanh bốn phía đến khi không nhìn thấy bóng dáng của người cá mới thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là một giấc mơ...

Trái tim còn đang đập binh binh trong lồng ngực, Hạ Nặc vuốt vuốt tóc mình, lẩm bẩm: "Thật là lộn xộn."

Đây được xem là ngày nghĩ đêm mơ à?

Sợ hãi trong giấc mơ khiến tinh thần của cậu uể oải, sau khi cô bé nhìn ra cậu liền chủ động giải thích: "Đêm qua gặp ác mộng."

Lúc này bọn họ đang chờ ở trong phòng ăn chuẩn bị ăn sáng, lời nói của cậu vừa dứt thì tiểu thư người cá lại rạng rỡ xuất hiện ở cửa: "Tôi ngược lại đã có một giấc mơ đẹp."

Khóe miệng cô mỉm cười, nhìn qua cực kỳ sung sướng.

Tốt, tóc vẫn dài.

Hạ Nặc nghĩ như vậy rồi không tự chủ được nhìn về phía cổ và ngực cô.

Không phát hiện ra gì bất thường cậu mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Từ tối hôm qua sau khi mơ giấc mơ kia, Hạ Nặc phát hiện mình thế nhưng có chút không dám nhìn thẳng mặt tiểu thư người cá nữa.

Ăn qua loa bữa sáng, xe ngựa đã dừng trước cửa.

Kéo xe là hai con ngựa trời màu đen, lần này bọn họ là muốn tới một không gian khác, đường xá tương đối xa xôi. Ban đầu Tây Tây có ý định đi với họ, nhưng trước khi khởi hành cô bé nhận được một lá thư.

"Có việc gấp cần em xử lý một chút." Cô bé đọc xong bức thư và gấp giấy lại trong tay. Tuy rằng nói như vậy nhưng trên mặt cô bé lại nhìn không ra chút sốt ruột nào.

"Anh có thể giúp gì được không?" Bên cạnh xe ngựa đã dựng ra một bậc thang nho nhỏ, Hạ Nặc sắp bước lên khi nghe vậy liền xoay người lại hỏi.

"Em có thể tự mình có thể xử lý." Cô bé bình tĩnh từ chối ý tốt của cậu rồi vẫy tay chào, ra hiệu cho Hạ Nặc cúi xuống.

Vẻ mặt của Hạ Nặc không hiểu nhưng vẫn làm theo, sau đó cô bé liền áp vào bên tai cậu thấp giọng nói: "Anh trai nhỏ nè, em chỉ có thể nhắc nhở anh trước —— người cá sẽ cực kỳ chủ động và dùng mọi thủ đoạn để săn được con mồi yêu quý của nó —— anh phải cẩn thận nha."

"Tạm biệt, chúc may mắn!"

Hạ Nặc còn chưa kịp phản ứng, cô bé liền phất phất tay với cậu, mang theo nụ cười sáng lạn xoay người bỏ chạy.

Hạ Nặc: "..."

Luôn cảm thấy... Mình dường như đã nghe được điều gì kỳ lạ nhỉ?

"Trường An?" Thẳng đến khi giọng nói có chút bối rối của tiểu thư người cá vang lên: "Sao cậu còn không lên?"

Cậu mới phát hiện tiểu thư người cá đã lên xe trước cậu, lúc nói lời này đầu cô hơi nghiêng một cái thoạt nhìn có vài phần đáng yêu.

"Không có gì..." Hạ Nặc lắc đầu: "Tôi đang suy nghĩ lời Tây Tây nhắc nhở tôi khi nãy."

Cậu cũng có ý muốn thăm dò cô khi nói ra lời này.

"Vậy ư?" Tiểu thư người cá mặt mày cong cong, ý tứ không rõ nói.

Cô không hỏi cô bé nhắc nhở cậu cái gì, vây tai trong suốt nhẹ nhàng rung động một chút, dưới ánh sáng khúc xạ ra hào quang rực rỡ.

Thính giác của người cá... Nó cũng thính lắm.

Hai người ngồi trên xe ngựa xong xuôi, xe xóc nảy một chút rồi hai hắc mã bắt đầu chạy.

Không gian bên trong xe cực kỳ rộng rãi, Hạ Nặc ngồi mặt đối mặt với tiểu thư người cá, không biết nên nói cái gì.

Đuôi của cô đặt ở bên cạnh, đuôi cá màu bạc xinh đẹp chiếm phần lớn không gian của toa xe, cách Hạ Nặc không quá mười cen-ti-mét, cậu nhìn vảy nhỏ lấp lánh trên mặt đuôi vô thức thốt ra câu hỏi: "Đuôi của cô Toya dài bao nhiêu?"

Vừa nói ra, Hạ Nặc liền cảm thấy có chút không ổn, cái này chẳng phải tương đương với đi hỏi một cô gái là chân cô dài bao nhiêu sao? Đột nhiên hỏi như vậy cũng quá vô duyên.

Cậu vừa định xin lỗi lại không nghĩ tới tiểu thư người cá không thèm để ý mà trực tiếp trả lời: "Có lẽ là một mét năm."

Hạ Nặc theo bản năng tính toán trong lòng, cho nên tính thêm đuôi thì tiểu thư người cá tổng chiều cao chừng hai mét bốn?

Lúc trước cậu nhìn lướt qua, cảm giác dáng người của tiểu thư người cá là phù hợp với tỷ lệ vàng, vì do một phần đuôi cá của cô bị cong ra phía sau khi đứng nên dường như chỉ cao khoảng hai mét mốt.

Sau khi tính xong, Hạ Nặc nhớ lại chiều cao của mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Người còn không bằng cá.

Cậu tuy rằng cảm thấy mình không quá thấp nhưng so với tiểu thư người cá... Quên đi, vẫn không thể so sánh.

Tại sao phải tự đả kích chính mình? Hai loài khác nhau sao có thể so sánh được.

Cậu đang ở trong lòng yên lặng tự an ủi, đột nhiên cảm giác được tay mình giống như sờ phải thứ gì đó.

Lạnh lẽo trơn nhẵn với những phần nhô ra, giống như ngà voi...

Hả? Hạ Nặc kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy đuôi cá có vảy bạc dưới tay, ngây ngẩn cả người.

"Xin lỗi!" Phản ứng đầu tiên của cậu chính là giựt tay ra nhưng động tác của tiểu thư người cá lại nhanh hơn hắn.

Cô giữ tay Hạ Nặc: "Hình như cậu vẫn luôn chú ý đến cái đuôi của tôi à, Trường An thân mến?"

"Tôi, tôi không cố ý..." Hạ Nặc không đủ sức giải thích.

Cậu không hiểu lắm, chẳng qua là chỉ thất thần trong chốc lát thôi mà tại sao tay cậu lại đột nhiên sờ đến đuôi của tiểu thư người cá? Cậu nhớ rõ ràng đuôi của cô vốn cách tay cậu một khoảng mà.

"Tôi có thể thề, tôi đối với đuôi của cô không có bất kỳ ý đồ nào!"

Tay Hạ Nặc bị kẹp giữa đuôi cá và lòng bàn tay của cô, để chứng minh lời nói của mình cậu dùng sức muốn rút tay ra —— nhưng thất bại.

Tiểu thư người cá cười khẽ một tiếng, vốn đang đè bàn tay của cậu lại buông lỏng ra, nắm nó vào trong lòng bàn tay mình: "Thật sao?"

"Thật!" Hạ Nặc dùng sức gật đầu, mặc cho tiểu thư người cá đem tay cậu xoa tới bóp lui cũng không dám phản kháng.

—— bởi vì cậu đặc biệt đuối lý!

Không ngờ tới tiểu thư người cá khi nghe được lời này lại nhíu mày: "Ý của cậu... Có phải là đuôi của tôi không đẹp, không hấp dẫn?"

Hạ Nặc: "..."

Cậu nên trả lời thế nào bây giờ? Nó chỉ đơn giản là một câu nói!

Tiểu thư người cá cũng chỉ là giả vờ tức giận, cô mỉm cười nhìn bộ dáng khó xử của thiếu niên, trong lòng sớm đã cảm thán "thật đáng yêu".

Do dự nửa ngày, Hạ Nặc cắn răng nói: "Không phải... Đuôi của cô Toya rất đẹp... Rất hấp dẫn."

Đây cũng không phải là lời nói dối, dù là từ góc độ nào thì đuôi của người cá đều cực kỳ xinh đẹp. Là vảy bạc được sắp xếp tinh xảo, hay là vây đuôi trong suốt có nhiều xương dài màu ngà chống đỡ thì đều giống một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc hoàn mỹ và tinh tế.

Cậu đứt quãng nói xong, trong mắt bất giác toát ra vẻ cầu khẩn.

"Buông tha tôi đi", toàn thân của cậu đều đang liều mạng truyền tín hiệu này cho tiểu thư người cá, bộ dáng đáng thương của cậu gần như làm tan chảy trái tim của mọi người.

Tiểu thư người cá hiển nhiên cũng không thể ngăn cản làn sóng ánh sáng đáng yêu này, nhưng mà cô không dễ dàng từ bỏ việc trêu chọc bé dễ thương trước mắt như vậy.

Cô chuyển đề tài, nói: "Đã như vậy thì cậu có thể sờ nó nhiều hơn, tôi cũng không để ý."

Hạ Nặc sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại vội vàng lắc đầu: "Không không, vẫn là quên đi..."

Tiểu thư người cá lại để ý tới lời từ chối của cậu, đặt tay Hạ Nặc lên đuôi của mình, ấn tay cậu từ bên hông mẫn cảm một đường đi xuống dưới, sờ đến vây đuôi trong suốt.

Cô vừa như không có chuyện gì xảy ra vừa giới thiệu từng bộ phận có tác dụng gì và sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái như thế nào —— tựa như cái đuôi này căn bản không phải là đuôi của cô mà là mô hình không quan trọng gì —— một bên còn nói: "Theo lẽ thường mà nói, đuôi là khu vực cấm của người cá, chỉ có người thân mật nhất mới có quyền vuốt ve nó... Nhưng mà lấy quan hệ của chúng ta, dĩ nhiên là không cần so đo nhiều như vậy."

"Ừm..." Hạ Nặc đã hoàn toàn nói không nên lời, đầu cậu trống rỗng căn bản không nghe rõ người cá nói cái gì, chỉ là gật đầu như gà mổ thóc, muốn mau chóng chấm dứt "cực hình" này.

Tiểu thư người cá mỉm cười nhìn chăm chú vào vành tai và gò má đỏ ửng lan tràn của cậu, nghĩ thầm đã đùa giỡn đủ rồi nên có chút chưa thỏa mãn dừng tay lại.

Thẳng đến khi người cá dừng động tác, Hạ Nặc còn có chút hoảng hốt, cậu cúi đầu không biết vì sao đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của cô bé, cậu cảm thấy hình như mình có thể hiểu được ý nghĩa của nó rồi.

Tiểu thư người cá... Cô có coi cậu là con mồi không?

Nếu như tiểu thư người cá biết cậu đang suy nghĩ cái gì nhất định sẽ không chút do dự gật đầu —— đây quả thật là một cuộc đi săn, thợ săn đã sớm chuẩn bị xong xuôi và chỉ chờ con vật nhỏ đáng yêu rơi vào cạm bẫy của mình.

Trong xe yên tĩnh, Hạ Nặc cúi đầu, một tiếng giống như ngăn kéo được kéo ra hết sức rõ ràng. Trong lòng cậu có chút tò mò nhưng thật sự không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể yên lặng suy đoán người cá đang làm cái gì.

Một quyển sách bìa đỏ đột nhiên được đặt ở trước mặt cậu, mấy chữ được mạ vàng trên đó —— "Mê cung của Quỷ Vương".

Hạ Nặc có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, cũng không để ý mình đang ngại nữa: "Đây là cái gì vậy?"

Nhìn vào cái tên này, thật khó để không nhớ đến tên thế giới trò chơi này.

Nhìn thấy mồi đã thành công trong việc thu hút con thỏ nhỏ ẩn trong hang, ngón tay của người cá đặt trên bìa của cuốn sách: "Như cậu có thể thấy, đây là một câu chuyện cổ tích giới thiệu về thế giới mà chúng ta đang sống."

"Câu chuyện cổ tích?" Hạ Nặc bị thu hút sự chú ý bởi câu nói này.

"Đúng vậy." Tiểu thư người cá gật đầu, giới thiệu: "Đây là do nhà cổ tích nổi tiếng Chris viết, câu chuyện về Quỷ Vương và mê cung của hắn, là một cuốn sách rất phổ biến cho những đứa trẻ dưới mười tuổi ở đây."

"Vậy tại sao lại cho tôi xem quyển sách này?" Hạ Nặc nghi hoặc nói.

Cậu có giống một người thích chuyện cổ tích hả?

Tiểu thư người mỉm cười, ánh mắt ma mị thẳng tắp nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt: "Con người các cậu không phải luôn luôn rất thích tìm hiểu chuyện về mê cung của Quỷ Vương sao? Mặc dù câu chuyện này là hư cấu nhưng vẫn có một số thông tin hữu ích đó."

Đối với ma vật cao cấp như tiểu thư người cá mà nói mê cung là mê cung, nhiều nhất cũng chỉ là một không gian tương đối khổng lồ mà thôi. Nhưng con người tới nơi này lại không hẹn mà cùng tỏ vẻ hứng thú với nó.

Muốn tìm lối ra mê cung - đây là tuyên bố của con người.

Tuy rằng căn bản không thèm để ý ý nghĩ của con người, càng không thèm để ý bọn họ có thật sự tìm được lối ra mê cung hay không. Nhưng vì lí do có thể dùng quyển sách này để lấy lòng thiếu niên thì đó là một chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Nặc: "..."

Cậu do dự nửa ngày, vẫn nói một lời cảm ơn và mở cuốn sách.

Như nhiệm vụ đã nói, đây là một câu chuyện cổ tích kể về một người dũng cảm tìm thấy Quỷ vương trong mê cung và thách thức hắn.

Trong mê cung không có công chúa chờ giải cứu, Quỷ Vương cũng không làm chuyện xấu gì. Do tác giả đứng ở lập trường của ma vật, miêu tả dũng sĩ là một nhân vật nhỏ, muốn bằng cách đánh bại Quỷ Vương đạt được danh tiếng và tiền tài.

Dũng sĩ có ý đồ xấu biết được Quỷ Vương sống ở chính giữa mê cung, nhưng nơi đó chưa từng có người đặt chân đến, cũng không có ai được nhìn thấy chân dung của Quỷ Vương —— dũng sĩ thậm chí còn không biết nên tìm Quỷ Vương như thế nào.

Vị dũng sĩ này tuy có phẩm cách xấu xa nhưng lại có một cái đầu thông minh. Hắn hỏi thăm ra được tộc người cá từng đảm nhiệm làm người hầu của Quỷ Vương, vì thế cố gắng tiếp cận công chúa người cá và đạt được trái tim của nàng.

Công chúa không để ý đến sự phản đối của tộc, cùng dũng sĩ kết thành phu thê, hai người sống với nhau được ba năm, công chúa thậm chí vì dũng sĩ sinh một đứa con gái —— nhưng sau tất cả vẫn không cách nào ngăn cản dũng sĩ đi thực hiện mục tiêu của hắn.

Dũng sĩ cuối cùng từ trong miệng công chúa mất đi cảnh giác biết được phương pháp đến giữa mê cung, đó chính là trồng được một cây Ánh trăng. Trái của cây Ánh trăng có thể dẫn hắn đi tới cung điện Quỷ vương.

Nhưng hạt giống cây Ánh trăng cực kỳ hiếm, mỗi một hạt giống đều được tộc người cây coi như trân bảo, sẽ không để cho người ngoài dễ dàng lấy được.

Dũng sĩ lần thứ hai nghĩ một kế —— hắn cải trang thành người cây, trà trộn vào lãnh địa của bọn họ, trải qua một phen trắc trở rốt cục thành công lừa được hạt giống.

Để nhanh chóng thúc giục cây Ánh trăng ra trái, hắn đã giết chết vô số sinh linh, sử dụng máu và thịt của họ để tưới ra một loại trái đầy tội lỗi. Trái cây hướng dẫn những người dũng sĩ đến cung điện tráng lệ.

Quỷ Vương đang ngủ say trong cung điện, hắn đã ngủ say gần ngàn năm, nhiều năm như vậy trôi qua khiến mê cung hắn sáng tạo thậm chí sắp sinh ra linh hồn của riêng nó.

Dũng sĩ mừng rỡ quá đỗi —— hắn không có lòng tin mình có thể giết chết Quỷ Vương thời kỳ hoàng kim, nhưng giết chết một Quỷ Vương đang ngủ say lại là điều dễ dàng.

Hắn xông vào đại sảnh, xuyên qua hoa viên, một đường chạy về phía phòng ngủ của Quỷ Vương.

Rốt cục hắn nhìn thấy Quỷ Vương đang nằm ngủ say trên giường, ngủ say đến độ giống như là không hề cảm giác được sự xuất hiện của dũng sĩ.

"Thật sự là một Quỷ vương ngu xuẩn." Dũng sĩ khinh miệt nghĩ: "Không bố trí bất kỳ thủ vệ nào trong cung điện, không hề cảnh giác mà lâm vào giấc ngủ, thật là làm hỏng danh tiếng Quỷ Vương."

Nhưng cũng bởi vì như thế hắn mới có cơ hội xuống tay.

Chỉ cần giết Quỷ Vương sẽ lấy được bảo tàng của hắn, tất cả mọi người sẽ quỳ dưới chân ta hoan hô, ta sẽ trở thành dũng sĩ vĩ đại nhất trong lòng bọn họ ——

Vị dũng sĩ nghĩ như vậy, giơ thanh kiếm trong tay lên.

"Phụt" một tiếng, mũi kiếm xuyên thấu trái tim khiến máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ ga trải giường trắng tuyết.

Dũng sĩ quỳ "bộp" xuống đất, hắn không dám tin mở to hai mắt nhìn ánh sáng bạc lóe ra trước ngực mình, không rõ sự tình như thế nào lại biến thành như vậy —— hắn hao hết tâm cơ đi tới trước mặt Quỷ Vương lại dễ dàng bị giết chết như vậy, hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy khuôn mặt kẻ địch đã bị kiếm xuyên tim.

Ở phía sau hắn, phân thân của Quỷ vương chậm rãi rút ra thanh kiếm đang cắm vào ngực hắn ra, tùy ý để máu từ mũi kiếm nhỏ xuống thảm trắng như tuyết.

"......"

Hạ Nặc nhanh chóng đọc xong câu chuyện này, cậu khép lại quyển sách đồng thời đồng ý với cách nói của tiểu thư người cá —— câu chuyện này quả thật truyền cho cậu rất nhiều tin tức.

Tuy rằng nhìn qua chỉ là một kẻ xấu vì danh lợi không từ thủ đoạn mà làm mọi chuyện để rồi cuối cùng bị trừng phạt. Hơn nữa kết thúc còn đột ngột như vậy, làm cho người ta rất khó cảm nhận được cảm giác sảng khoái khi nhìn thấy kẻ xấu bị xử phạt —— đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của Hạ Nặc, có lẽ ma vật thích phong cách này cũng không chừng.

Về sau cậu mới biết được là bởi vì đám ma vật đối với chuyện của Quỷ Vương kín miệng như bưng, cho nên mới vội vàng kết thúc —— nhưng đây là sau này nên tạm thời không đề cập tới.

Đầu tiên nói về những gì cậu đã đọc được.

Nhân vật chủ chốt của câu chuyện có bốn: dũng sĩ, Quỷ Vương, công chúa người cá và người cây bị lừa lấy hạt giống cây Ánh trăng.

Nếu như câu chuyện này là thật, như vậy muốn tìm được Quỷ Vương thì đầu tiên phải lấy được hạt giống cây Ánh trăng, mà muốn có được nó thì nhất định phải tìm được tộc người cây đã sớm ẩn cư.

Trong truyện cũng nói nơi ở của bọn họ chỉ có tộc người cá có qua lại với họ mới thực sự biết.

Hạ Nặc ngẩng đầu lên, có chút phức tạp nhìn bộ dáng hài hòa trong nụ cười của người cá, giống như biết rõ tất cả mọi chuyện.

—— Cô ấy thật sự không phải cố ý sao?

Nàng người cá giống như không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, chỉ tiếp tục bày ra đồ ăn nhẹ và trà đã sớm chuẩn bị. Xiên lấy một miếng bánh nâng lên trước mặt Hạ Nặc.

Đồ ăn nhẹ suýt nữa chạm vào môi thiếu niên, người cá mỉm cười: "A—"

________

Editor có lời muốn nói: Ta nói—cứ đi lừa với dọa anh bé hoài đi, rồi tới một ngày ông bị đá ra đường thì đừng khóc:))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.