Yêu Anh Là Điều Tôi Hối Hận Nhất

Chương 6




Mọi ánh mắt đều tập trung vào cô ta.

Những ánh mắt hệt như những mũi dao nhọn chỉa vào người,đè nặng lên lưng cô ta.

Chỉ một tuần, hai người chúng tôi đã hoán đổi vị trí, người mất sạch tôn nghiêm biến thành cô ta.

Diễn đến đoạn cao trào, nhưng Chu Nguyệt Nguyệt lại giống như một diễn viên diễn xuất vụng về, chậm chạp không muốn đi hết cảnh diễn của mình.

Nhưng không sao, điều này cũng không cản trở cô ta từ nay về sau sẽ trở thành trò cười, sẽ không có ai trả tiền cho một loạt hành vi khác người của cô ta nữa.

Sự trông cậy của cô ta từ nay về sau cũng không còn tồn tại nữa.

Tôi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán trong đám đông, có đèn flash ghi lại hành vi xấu xí của Chu Nguyệt Nguyệt, những độ mắt lạnh lùng mang theo vẻ đùa cợt nhìn xuống người Chu Nguyệt Nguyệt.

Tâm tình của tôi bỗng nhiên vui sướng.

Cúi người ghé sát vào lỗ tai Chu Nguyệt Nguyệt, tôi cười khẽ:

“Tao đã nói rồi.Không có Tống Thời Nghiên, mày chẳng là cái thá gì cả.”

32.

Mùa hè ve ở trên cây kêu thật ồn ào, trong rừng chỉ còn tiếng ve kêu cùng tiếng thở của bọn họ.

Bộ dáng ba người rúc vào một chỗ thật sự buồn cười.

Chu Nguyệt Nguyệt thần sắc sợ hãi, nhưng vẫn giận dữ quát: "Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Tôi không để ý đến sự phẫn nộ của cô ta, chỉ cụp mắt nhìn cô ta cười.

Trong nháy mắt ngón tay kẹp cằm cô ar, thân thể cô ta không thể khống chế co rúm lại.

Cô ta bị ép buộc phải đối mắt với tôi.

“Buông tao ra! Con mẹ nó......”

Chu Nguyệt Nguyệt còn chưa nói xong đã bị tát một cái.

Cái này coi như có vay có trả vậy.

Đồng bọn của cô ta phía sau hít thở, ánh mắt trừng lớn.

Mặt Chu Nguyệt Nguyệt nghiêng sang một bên, bị đánh bất ngờ, một lúc lâu cô ta vẫn chưa hoàn hồn.

“Mày đánh tao! Con khốn! Mày vậy mà......”

Tôi dùng chân giẫm lên chân cô ta:

"Không buông tha cho tao à? Mày thì làm được cái gì?”

“Không có Tống Thời Nghiên, mày chẳng là gì cả.”

“Con đi.ếm! Mày cứ chờ đi! Ngày mai tao sẽ......”

“Tao sẽ chờ.”

Tôi chờ Tống Thời Nghiên, bạn trai của tôi, đến đối chất với tôi.

33.

Lúc về phòng kí túc, Tống Thời Nghiên đi theo phía sau tôi, một đường đi, lại không nói một lời.

Tiếng thở như hình với bóng.

Nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lại quy về trầm mặc.

Mãi cho đến dưới lầu ký túc xá, tôi bỗng nhiên xoay người, tầm mắt đối diện với anh ta.

Ánh mắt anh ta có chút mơ hồ, trong nháy mắt lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng gì đó

“Nhiễm Nhiễm, không xứng đáng.”

“Anh không biết......”

“Tống Thời Nghiên. "

Tôi lên tiếng cắt đứt lời anh ta.

Đưa tay ra, đèn đường mờ nhạt chiếu rọi, vết bầm tím trên cánh tay vẫn rõ ràng như cũ.

“Thấy rõ chưa?”

Tôi đón lấy ánh mắt của anh ta, ôn nhu gọi hắn như trước:

“A Nghiên.Thấy rõ chưa?”

“Hơn hai mươi ngày, vẫn còn dấu.”

Tống Thời Nghiên lui về phía sau một bước, thân hình bất ổn, ánh mắt dừng ở chỗ bầm tím, như là mất hồn, gắt gao nhìn chằm chằm.

Con người luôn là như vậy.

Chỉ khi hành động liên quan đến bản thân, bọn họ mới có thể cảm nhận được thống khổ trong đó.

Tất cả những gì Tống Thời Nghiên từng làm với tôi.

Đến bây giờ, đều sẽ biến thành vũ khí sắc bén, khoét ở trong lòng của hắn.

Để cho hắn, đau đến không muốn sống.

34.

Sau ba bốn ngày Tống Thời Nghiên biến mất, bây giờ lại xuất hiện lần nữa.

Buổi trưa tan học, tôi đến căn tin xếp hàng ăn cơm.

Tới sớm nên người xếp hàng ở cửa sổ đứng đầu so với trước kia ít hơn một nửa, tâm tình tôi rất tốt, đứng ở trong hàng chờ.

Người phía trước dần dần giảm bớt.

Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở một bên hàng ngũ.

Chu Nguyệt Nguyệt và em gái cô ta nhìn trúng một vị trí, muốn lặp lại trò cũ, lại không thể giống như trước kia đắc ý.

Bị người ta đẩy một cái lảo đảo.

Cô ta thẹn quá hóa giận, vừa định mở miệng mắng chửi, lại bị người ta mắng trước:

“Giả bộ cái gì? Còn dám chen ngang? Không biết xấu hổ phải không?”

Mọi người ngày thường sợ, là bạn trai lưu manh của cô ta, càng sợ Tống Thời Nghiên ở sau lưng làm chỗ dựa cho bọn họ.

Trong nhà Tống Thời Nghiên có tiền có quyền.

Cho nên khi Tống Thời Nghiên không đứng về phía cô ta, Chu Nguyệt Nguyệt, cái gì cũng không phải.

Tôi dời tầm mắt, không chú ý đến trò khôi hài của cô ta nữa, cao hứng đi mua cơm, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống.

Người trong căn tin đông hơn, tôi đứng trong đám người, ánh mắt không ngừng tìm kiếm, rốt cục tìm được một vị trí tốt, bưng bát đi qua.

Là cảnh tượng giống hệt ngày hôm đó.

Vẫn chỉ kém bốn năm bước.

Lúc đi ngang qua một cái bàn ăn, tay bỗng nhiên bị người ta túm lấy, bát có chút nghiêng ngả, cũng may cơm không đổ.

Tôi nhìn về phía người giữ chặt tôi, là Tống Thời Nghiên đã biến mất vài ngày.

Hắn giống như chưa từng ngủ ngon giấc, quầng mắt thâm lại, thần sắc mệt mỏi, nhưng dung mạo vẫn nổi bật, ngược lại có loại vẻ đẹp suy sụp tinh thần.

Tôi nhìn hắn, nhưng không mở miệng nói chuyện.

“Nhiễm Nhiễm.”

Tống Thời Nghiên cẩn thận gọi tên tôi.

“Thật xin lỗi......”

Thần sắc rõ ràng là lấy lòng.

"Những chuyện anh đã làm với em, nếu như không bù đắp được, em đều trả lại cho anh, được không?"

Tôi có chút muốn cười.

Tay cầm cổ tay tôi đột nhiên phát lực, khiến bát cơm trong tay tôi đổ xuống.

Nước sốt và thức ăn theo bát nghiêng, toàn bộ rơi vào trên người Tống Thời Nghiên.

Nữ sinh bên cạnh kêu lên một tiếng sợ hãi, trong nháy mắt khiến chúng tôi lại trở thành tiêu điểm của đám người.

Tống Thời Nghiên buông lỏng tay.

Lúc nhìn qua, bọn họ chỉ thấy tôi dùng bát hắt lên người Tống Thời Nghiên.

Có người hít một hơi khí lạnh.

Tống Thời Nghiên lại không quan tâm đến những ánh mắt này.

Ánh mắt của hắn luôn đặt ở trên mặt tôi.

Giọng nói khàn khàn, tư thái hèn hạ.

“Nhiễm Nhiễm.”

“Làm ơn.”

“Trả lại hết cho anh được không? Đừng..."

Tống đại thiếu gia cao cao tại thượng lần đầu tiên cầu xin người khác, khóe mắt có chút đỏ, trong mắt đều là cầu xin.

Trước kia hắn nói, tôi làm mất mặt mũi Chu Nguyệt Nguyệt, khiến cô ta mất hứng.

Hiện tại, anh ta tự mình làm mất mặt mũi của mình.

Anh ta muốn xin tôi tha thứ.

Nhưng Tống Thời Nghiên, chuyện trên đời này, không phải một báo trả một báo, là có thể xem như chưa có gì xảy ra.

Trong căn tin tiếng người ồn ào, âm thanh thảo luận bát quái lại một lần nữa vây quanh tôi.

Tống Thời Nghiên đang chờ câu trả lời của tôi.

Tôi khiến hắn phải thất vọng rồi.

“Tống Thời Nghiên.”

Cái bát trong tay đã trống không.

Tôi cụp mắt nhìn, nhẹ giọng nói.

“Đây là món tôi muốn ăn đã lâu.”

Hắn sửng sốt một chút, sắc mặt từng chút từng chút suy sụp.

35..

Tống Thời Nghiên nói, một báo trả một báo.

Lúc anh ta gửi tin nhắn tới, tôi đang cùng Hạ Sênh xem phim, không biết đã đổi bao nhiêu số điện thoại để gửi tin nhắn tới.

Địa điểm hẹn là nơi lần đầu tiên anh ta dẫn người tới chặn tôi.

Hạ Sênh nhìn tôi một cái, tôi để điện thoại xuống, lại ném sang một bên.

“Cậu không đi sao?”

“Không đi nữa.”

Tôi tựa lưng vào sô pha.

“Trời tối, tớ lười đi.”

Hạ Sênh không nói, tôi chống tay, miễn cưỡng nhìn cô ấy cười.

Trước đây tôi cảm thấy, yêu đương với Tống Thời Nghiên rất thú vị.

Sau đó anh ta xuất hiện, tôi bỗng nhiên nhận ra, còn có chuyện thú vị hơn.

Nhìn một người suy sụp tinh thần.

Nhìn hắn bị tội lỗi làm cho choáng váng đầu óc.

Nhìn hắn hối hận, thống khổ khó chịu.

Tôi lúc nhỏ bị cô lập.

Chúng nói rằng cha tôi là một kẻ giết người, chúng ghê tởm tôi đến nỗi ném đá tôi.

Rõ ràng tôi cái gì cũng không làm.

Hạ Sênh là con riêng của một gia đình giàu có, mẹ không hề hay biết bị người ta lừa làm tiểu tam.

Sự chán ghét của trẻ nhỏ ngược lại còn trực quan hơn cả người lớn.

Đó là ác không chút lưu tình.

Cha tôi, kẻ giết người, đã giết mẹ tôi.

Luôn miệng nói yêu bà ấy,nhưng đó không phải tình yêu mà là sự chiếm hữu, là gông xiềng, cuối cùng trở thành hung khí lấy đi tinh mạng của bà.

Ba năm trước Hạ Sênh hỏi tôi sao lại rảnh rỗi như vậy.

Tôi rũ mắt cảm thán, có lẽ đây chính là chỗ vĩ đại của tình yêu.

Nhưng tình yêu là gì?

Là bộ mặt dữ tợn chiếm hữu dục vọng.

Hay là nhân tính trong ngoài không đồng nhất?

Tôi không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.