1.
Lúc Tống Thời Nghiên dẫn người chặn tôi ở góc tường, tôi đang gửi tin nhắn cho "Nghiên Nghiên Bảo Bối" trên Wechat.
Ngoài hành lang ánh mặt trời chiếu vào đen kịt phòng học, chỉ có ánh sáng rơi vào ngoài cùng trên người thanh niên.
Giống như ánh sáng duy nhất trong khe nứt.
[Hôm nay có chút việc, buổi tối lại chơi game với anh.]
Tin nhắn vừa được gửi đi.
Điện thoại di động của Tống Thời Nghiên rung lên một tiếng, mặt mày trong nháy mắt nhu hòa.
Hắn ghé sát vào lỗ thu âm của điện thoại, giọng nói khàn khàn ôn thuần:
[Không có việc gì Nhiễm Nhiễm, đúng lúc anh cũng có chút việc, em làm xong thì tìm anh là được.]
Tôi nắm chặt tay, lúc cụp mắt, vừa vặn nhìn thấy "Nghiên Nghiên Bảo Bối" gửi đến đoạn tin nhắn thoại.
“Anh Nghiên? "
Cô gái đứng bên cạnh hắn gọi hắn một tiếng.
Tống Thời Nghiên không để ý đến cô ta, đầu ngón tay gõ lên màn hình.
Cùng lúc đó, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.
Tôi không trả lời.
Không khí trong phòng thoáng chốc hít thở không thông, Chu Nguyệt Nguyệt há miệng, còn muốn gọi hắn nữa.
Thanh niên lại đột nhiên đem ánh mắt chuyển hướng nhìn cô ta, thanh âm lãnh đạm:
"Cô muốn thế nào?"
Chu Nguyệt Nguyệt sửng sốt một cái, ánh mắt những người còn lại trong phòng toàn bộ rơi vào trên người cô ta.
Tôi lại chỉ nhìn Tống Thời Nghiên.
Thanh niên đứng ở ngoài cùng, bên ngoài ánh sáng chỉ chiếu sáng nửa bên mặt của hắn, sáng tối rõ ràng, làm cho khuôn mặt hắn đẹp đến quá phận.
Mặt mày người trước mắt trùng khớp với ảnh chụp trước kia.
Tôi có chút hoảng hốt.
Nửa bên là Nghiên Nghiên của tôi.
Nửa bên là Tống Thời Nghiên.
Lực đạo trên tay thoáng cái buông lỏng.
Không khí trong nháy mắt đình trệ.
Đồng thời, thanh âm sắc bén của nữ sinh nổ tung trong phòng, âm độc như là một con rắn độc lạnh lẽo quấn quanh thân thể tôi.
Sự đắc ý trong giọng nói của nàng cô như ngưng tụ thành thực thể.
“Động thủ đi.”
“Để cho nó biết, Chu Nguyệt Nguyệt tao không phải dễ chọc.”
Những cú đấm đá không ngừng rơi vào trên người tôi.
Từng người một, nơi bị đánh đau đớn cực kì.
Uy hiếp, chửi rủa, từng câu từng câu lọt vào trong lỗ tai tôi.
Còn có tiếng cười đắc ý của Chu Nguyệt Nguyệt.
Tôi liều mạng vùi mặt vào khuỷu tay.
Không biết bao lâu, chờ tôi mở mắt lần nữa, bóng người ở chỗ rẽ đã không còn thấy nữa.
2.
Tôi trêu chọc Chu Nguyệt Nguyệt.
Cô ta khiến người ta chán ghét cũng không phải ngày một ngày hai, ỷ vào mình có một người bạn trai côn đồ, ngang ngược trong trường học.
Thứ tư tôi xếp hàng ăn ở căng tin.
Cô ta mang theo chị em tốt bỗng nhiên xuất hiện,m, không coi ai ra gì, chắn ở phía trước tôi.
Nếu là bình thường, tôi nói không chừng sẽ nói với cô ta hai câu trước.
Nhưng hôm đó tôi quá đói.
Buổi sáng quên ăn sáng, tiết thứ ba liền đói không chịu nổi.
Trực tiếp đẩy cô ta một cái.
Nhưng tôi lại quên mất, sức lực của tôi rất lớn.
Vừa đẩy, cô ta liền ngã xuống một cái.
Tiếng động Chu Nguyệt Nguyệt rơi xuống đất không nhỏ, cả căng tin bỗng nhiên an tĩnh lại.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào chúng tôi.
Cô ta đoán chừng là chưa từng trải qua loại chuyện này, mặt xấu hổ đến đỏ như máu, như bong bóng bị thổi phồng quá mức muốn nổ tung.
Tôi vừa định xin lỗi cô ta, chợt nghe thấy dì gọi tôi:
“Em gái ăn cái gì, đừng lề mề, người phía sau còn xếp hàng kìa.”
Tôi sửng sốt, trong nháy mắt quên mất Chu Nguyệt Nguyệt còn ở trên mặt đất, hướng dì ấy báo tên mấy món ăn.
Khi tôi ăn xong, cô ta đã biến mất.
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là cô ta có lỗi trước, giữa hai chúng tôi xóa bỏ.
3.
Chỉ là tôi nghĩ vậy.
Nhưng Chu Nguyệt Nguyệt không cảm thấy như vậy.
Bằng không cô ta cũng sẽ không nhờ anh trai tốt của bạn trai đến dạy dỗ tôi.
Tôi cũng sẽ không bị bạn trai mình dẫn người đánh cho một trận.
4.
Lúc trở về phòng ngủ, quần áo trên người tôi thấm nước bẩn, vừa bẩn vừa thối.
Bạn cùng phòng bịt mũi, sắc mặt kinh dị:
"Nhiễm Nhiễm, cậu làm sao vậy?”
“Trên đường không cẩn thận bị ngã.”
“À. "Cô thở phào nhẹ nhõm," Mau đi tắm đi.”
Tôi đáp một tiếng, tháo khẩu trang trên mặt xuống, điện thoại di động trong túi lại rung lên.
[Nhiễm Nhiễm, đang làm gì vậy?]
[Bận rộn xong chưa?]
[Sao lại không để ý tới anh]
[rơi lệ mèo đầu mèo. jpg]
[Nhiễm Nhiễm?]
[nhu thuận chờ đợi.jpg]
Tôi không trả lời, ấn nút tắt máy, đi vào nhà vệ sinh.
5.
Tôi và Tống Thời Nghiên yêu nhau qua mạng ba năm, còn chưa gặp mặt.
Lúc mới quen, anh gọi tôi là Lục Nhiễm.
Sau đó, anh gọi tôi là Nhiễm Nhiễm.
Sau đó nữa, anh thổ lộ với tôi, bảo tôi ngoan ngoãn.
Chúng tôi quen nhau gần 3 năm.
Giữa chừng ông nội anh qua đời.
Khoảng thời gian đó mỗi ngày chúng tôi gọi năm cuộc điện thoại, anh ấy ở bên kia nói về ông nội anh ấy, nói đến giọng khàn khàn, hoặc là rơi lệ.
Tôi ở bên này cùng anh khóc, vừa khóc vừa an ủi anh.
Tôi hiểu rõ tuổi thơ của anh như lòng bàn tay, nghe anh nhắc tới những năm tháng tuổi trẻ không thể quay về, những năm tháng duy nhất anh hoài niệm.
Tất cả các bản ghi tìm kiếm trên trình duyệt của tôi đều là: Làm thế nào để an ủi người thân qua đời là tốt nhất.
Thỉnh thoảng anh ấy sẽ gọi cho tôi vào giữa đêm.
Ba giờ sáng thành phố một mảnh tối đen, tôi đang ngủ thì bị tiếng chuông đánh thức, từ trên giường ngồi dậy, nhìn vào khoảng không tối như mực, cùng anh rơi lệ.
Sau đó Tống Thời Nghiên cũng thoát ra khỏi những việc đau buồn, thời gian chứng minh cách an ủi tốt nhất quả nhiên là làm bạn.
Mặc dù chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau.
Tôi sẽ xuất hiện khi anh ấy cần tôi.
Anh nói : "Nhiễm Nhiễm, may mà có em ở đây.”
Lúc nhận được tin tức này, bạn thân Sênh Sanh vừa lúc ở bên cạnh nhìn thấy, cô cười nhạo một tiếng.
“Nhìn không ra cậu rảnh rỗi như vậy, cách màn hình đi an ủi một người xa lạ không quen biết.”
Tôi cụp mắt nhìn chằm chằm màn hình, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
[Rất thần kỳ không phải sao?Internet thật phát triển.]
Avatar của Tống Thời Nghiên là một con mèo, mềm mại cười với tôi, chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm trạng tôi tốt lên.
Có thể đem hai người chưa từng gặp mặt biến thành quan hệ thân mật trên ý nghĩa thế tục.
Làm bạn cách màn hình, cũng có thể trở thành sự cứu rỗi cho người khác.
Ngón tay gõ xuống một hàng chữ trên màn hình, nhấn gửi :
[Em sẽ ở bên cạnh anh.]
“Nên nói thế nào. "
Tôi nhìn Sênh Sanh cười.
" Đây là chỗ vĩ đại của tình yêu sao?”
6.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy im bặt, tôi bọc khăn tắm đi ra, bạn cùng phòng chỉ vào trên bàn điện thoại di động.
“Nhiễm Nhiễm, bạn trai cậu gọi mấy cuộc điện thoại, tớ nói cậu đi tắm.”
“Cám ơn. "Tôi ôn nhu nói.
Ánh mắt cô ấy nhìn vào cánh tay tôi, kêu lên.
“Sao lại ngã nghiêm trọng như vậy? Vừa lúc tớ có bình thuốc trị thương, cậu qua đây tớ xoa bóp cho cậu.”
Vết bầm tím đau đớn khắp người, tôi cắn môi, không cho mình lên tiếng.
Mùi thuốc gay mũi tản ra trong không gian nhỏ hẹp, tôi đánh chữ trả lời Tống Thời Nghiên.
[Em tắm xong rồi.]
Bên kia nhanh chóng nhảy ra một đống biểu tình, làm như đang chực chờ tôi trả lời.
[Hôn nhẹ. JPG]
[Buổi tối còn chơi game không Nhiễm Nhiễm?]
Tôi suy nghĩ một chút, trả lời:
[Không đánh nữa.]
[Hôm nay em….]
[Hôm nay làm sao vậy?]
Ánh mắt tôi lóe lên, tiếp tục đánh máy.
[Hôm nay em gặp một người chen ngang, liền đẩy cậu ta một cái, cậu ta liền nói muốn tìm người đến giáo huấn em.]
Người đối diện đang nhảy nhót, cuối cùng biến thành đối phương đang nói chuyện......
Từng khung âm thanh nhảy ra, tôi không mở ra, chỉ trả lời:
[Không có việc gì, cậu ấy không tới tìm em.]
[Cậu ta chen ngang còn có lý sao?]
Tống Thời Nghiên hỏi.
Đối diện không ngừng xuất hiện khung giọng nói, thật dài cũng thật ngắn ngủi, mang theo chấm đỏ.
Ánh mắt của tôi lại chỉ dừng ở câu trả lời kia, nhất thời không nhịn được, cười ra tiếng.
“Làm sao vậy? "
Bạn cùng phòng nghi hoặc lên tiếng.
Khóe mắt cười ra hai giọt nước mắt, tôi đưa tay lau đi: "Thấy một chuyện cười buồn cười.”
7.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi chưa bao giờ bị gián đoạn trong một ngày.
Tống Thời Nghiên từng gửi cho tôi rất nhiều ảnh chụp.
Có hoàng hôn rực rỡ lúc chạng vạng, có từng đám hoa nhỏ không biết tên bên bụi cỏ, có bầu trời xanh đến thuần túy......
Còn có một tấm, là anh đứng trong vườn hoa nhà mình, mỉm cười với ống kính.
Góc áo sơ mi màu trắng bị gió thổi lên, dáng người thiếu niên cao ngất, chi lan ngọc thụ, cười như trăng sáng vào lòng.
Anh nhắn : [ Nhiễm Nhiễm, tấm ảnh này là đặc biệt chụp cho em xem.]
Không biết ngày nào anh mới có thể nhận ra tôi trên đường đi.
Tôi nói trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Bây giờ tôi phát hiện ra rằng tôi đã sai.
Trên đời này còn có chuyện trùng hợp hơn thế nữa.
Dưới ánh đèn ban đêm, khuôn mặt nửa sáng nửa tối tinh xảo mà lạnh lùng.
Năm giác quan đẹp chồng chéo lên người trong ảnh.
Xa lạ và quen thuộc.
Tống Thời Nghiên từng hỏi tôi thích người như thế nào.
Tôi hỏi ngược lại anh ta, anh trông như thế nào?
Anh nói, em thích kiểu người gì, anh chính là kiểu người đó.
Tôi nói, tôi thích thiếu niên phong quang tế nguyệt.
Tôi tưởng tượng, Nghiên Nghiên của tôi, chính là cái dạng này.
Bên kia trầm mặc thật lâu, chỉ trả lời tôi bằng một khuôn mặt tươi cười.
8.
Hộp thoại bên kia màn hình vẫn không ngừng nhảy ra.
Tôi sửng sốt chừng nửa phút, mới gửi cho anh một tin nhắn :
[Tống Thời Nghiên.]
[Anh có muốn gặp mặt hay không?]