Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương Cuối




“Cái gì?” Mạt Sinh lập tức đứng dậy, chạy đến cửa sổ, thấy Lệ Ngự Nam lảo đảo sắp khuỵu xuống đất mà vẫn không chịu rời đi, “Cái tên ngốc này đã bị thương đến thế mà vẫn không chịu đi.”

“Mau dìu anh ta lên đây.” Mạt Sinh không thể ngồi yên nữa, lập tức gọi người đưa Lệ Ngự Nam lên.

Lệ Ngự Nam bị sốt cao, thần trí không còn tỉnh táo, yếu ớt vô cùng.

Mạt Sinh lo lắng, muốn thay quần áo ướt ra cho Lệ Ngự Nam. Lệ Ngự Nam không chịu buông, cứ nắm chặt tay cô, “Mạt Sinh, em nhận lời anh nhé? Lấy anh đi, sau này hãy để anh yêu em.”

“Anh đừng nói nữa, thay quần áo trước đã.” Mạt Sinh không chịu trả lời.

“Em không nói thì anh sẽ không thay, nếu em không chịu lấy anh thì anh thà chết đi cho rồi, dù sao em cũng không yêu anh, anh sống còn có ý nghĩa gì?” Lệ Ngự Nam buông Mạt Sinh ra, kiên quyết không thay quần áo.

Mạt Sinh sốt ruột, “Lệ Ngự Nam, anh đã là người lớn rồi, sao có thể nói ra câu ấu trĩ như thế? Mau thay quần áo đi.”

“Anh không thay, em đi đi, cứ để mặc anh thế này đi.” Lệ Ngự Nam kiên quyết.

Mạt Sinh bị anh làm cho tinh thần rối loạn, “Thôi được rồi, tôi đồng ý với anh, thế được chưa? Mau thay quần áo đi, đừng để bệnh nặng thêm.”

Lệ Ngự Nam cuối cùng cũng nhìn thấy tia hi vọng, bèn ngồi dậy, tràn đầy kì vọng: “Em đồng ý rồi, không phải là anh ép nhé?”

“Không phải.”

“Thế em hôn anh đi.” Lệ Ngự Nam được nước lấn tới.

Mạt Sinh nhìn Lệ Ngự Nam, đôi môi anh trắng bệch, gương mặt dầm mưa đỏ bừng, có lẽ đang sốt cao, cô bèn ngần ngại nói: “Không, anh thay quần áo đi, nói nhiều quá, ưm…”

Lệ Ngự Nam ôm lấy mặt Mạt Sinh rồi hôn mãnh liệt, Mạt Sinh ban đầu chống cự nhưng dần dần cũng nương theo, bắt đầu hôn lại, hai người hôn nhau thắm thiết, cuối cùng cũng hòa giải. Lệ Ngự Nam rất mừng, rốt cuộc đã lại có được Mạt Sinh, đời này anh sẽ không từ bỏ Mạt Sinh nữa.

“Mạt Sinh, có em thật là tốt.” Lệ Ngự Nam hôn lên trán Mạt Sinh, mắt đỏ hoe. “Cảm ơn em vẫn còn sống, còn đến bên cạnh anh, anh sẽ không dám bỏ rơi em nữa, lần này hãy để anh yêu em, bảo vệ em.”

Mạt Sinh áp mặt vào ngực Lệ Ngự Nam, cảm nhận được trái tim anh, cho dù cô đã mất đi trí nhớ thì tình yêu cô dành cho Lệ Ngự Nam vẫn không hề thay đổi, giờ đã có con rồi, cô cũng không cần phải dẫn con bỏ đi, Mạt Sinh ôm lấy Lệ Ngự Nam, “Anh phải đối xử tốt với em một chút, nói không chừng em giận lên là sẽ dẫn Tiểu Bảo bỏ đi, đến lúc đó anh sẽ sống cô độc đến già.”

“Không đâu, bà xã nói một, anh không dám nói hai, anh chỉ nghe lời em thôi.” Lệ Ngự Nam âu yếm nói.

Mạt Sinh tạm thời tin tưởng, chỉ mong anh sẽ giữ đúng lời hứa.

Lệ Ngự Nam sau khi hồi phục liền cùng Mạt Sinh đi đăng kí kết hôn, anh còn bảo luật sư tính toán toàn bộ tài sản, kết hôn là một chuyện lớn, Lệ Ngự Nam muốn cho Mạt Sinh một tương lai tốt nhất.

Nhưng Mạt Sinh không biết việc đó.

Đến lúc đóng dấu, Lệ Ngự Nam chợt nói: “Khoan đóng dấu đã.”

Mạt Sinh quay sang hỏi: “Sao hả? Hối hận rồi sao? Hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Lệ Ngự Nam nhìn Mạt Sinh mỉm cười, lấy tờ kiểm kê tài sản từ tay luật sư đưa cho Mạt Sinh, “Em xem đi, đây là toàn bộ tài sản và cổ phần đứng tên anh, giờ anh chuyển lại hết thành tên em, nếu anh còn dám li hôn với em hoặc đối xử không tốt với em thì một là anh sẽ ra đi tay trắng, còn hai là em có thể đuổi anh ra khỏi nhà.”

Mạt Sinh kinh ngạc, không ngờ Lệ Ngự Nam lại làm như thế, “Làm vậy có đáng không?”

“Đáng, tài sản của anh là của em, của em là của anh, có gì mà không đáng?”

“Anh đúng là xấu xa, chỉ biết dụ dỗ.”

Mạt Sinh kí lên hợp đồng, thế này thì cô đã trở thành bà chủ trong nhà, còn Lệ Ngự Nam chỉ là một CEO trên danh nghĩa làm công cho cô thôi.

Lệ Ngự Nam bảo nhân viên đóng dấu, cầm tờ đăng kí trong tay, mỉm cười hạnh phúc, tâm nguyện này giờ đã đạt được rồi.

Bước ra khỏi ủy ban, họ gặp Hứa Trạm, Hứa Trạm đang ôm một cô gái, nhìn thấy Mạt Sinh thì liền vui vẻ gọi: “Mạt Sinh.”

Lệ Ngự Nam đắc ý nhướn mày, “Vô ích, tên của Mạt Sinh đã được viết vào hộ khẩu nhà tôi rồi, cậu không còn cơ hội đâu.”

Hứa Trạm cười nhạt, “Ai bảo cậu là tôi quan tâm? Lẽ nào cậu có thể tái hôn, còn tôi lại không được kết hôn sao?”

Anh ôm cô gái bên cạnh rồi nói: “Mạt Sinh, anh cũng không còn trẻ nữa, cũng sắp kết hôn rồi, hai người có thể bên nhau, anh cũng không thể lạc hậu, lần này hai người yên tâm rồi.”

Mạt Sinh quay sang nhìn Lệ Ngự Nam rồi nói: “Chúc mừng, làm tiệc nhớ gọi bọn em đấy.”

“Đương nhiên, anh chắc chắn sẽ gọi, thôi bọn anh đi trước đây.” Hứa Trạm dẫn cô gái kia rời đi, sau khi đi rồi mới nở nụ cười cay đắng.

Anh cũng nên từ bỏ người phụ nữ mà đời này anh đã yêu quá lâu.

Lệ Ngự Nam giục Mạt Sinh: “Chúng ta về nhà thôi.”

Mạt Sinh cũng biết Lệ Ngự Nam muốn làm gì, “Em phải đi mua thức ăn cho Tiểu Bảo, cần ghé qua chợ một chuyến.”

“Anh bảo giúp việc đi cho, chúng ta cứ về nhà trước đi.” Lệ Ngự Nam đã bám được Mạt Sinh rồi thì không thể buông.

“Anh làm gì gấp vậy?” Mạt Sinh hỏi.

Lệ Ngự Nam nở nụ cười gian xảo rồi khẽ nói vào tai cô: “Em quên là Tiểu Bảo nói muốn có em gái sao?”

Mạt Sinh ngẩn người rồi né tránh: “Em thấy em vẫn nên đi chợ thì hơn.”

“Quay lại đây!”

Lệ Ngự Nam không cho Mạt Sinh trốn tránh, bước lên xe ôm lấy cô đặt lên đùi mình rồi hôn cô, Mạt Sinh bật cười, ôm lấy cổ Lệ Ngự Nam, hôn anh rồi nói: “Đời này có anh là đủ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.