Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 9




 Người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi đối diện với Lệ Ngự Nam chính là Tiết Lục, chồng của Giản Tiếu, cũng là bạn thân của Lệ Ngự Nam.

 “Ừ, vừa rồi Mạt Sinh đến bệnh viện, cô ấy có thai rồi.” Gương mặt Lệ Ngự Nam sa sầm, không có một chút vui vẻ nào.

 Một người đàn ông mạnh mẽ cũng có những lúc bất lực, ở trên thương trường thì hô phong hoán vũ, nhưng trong chuyện tình cảm thì cũng có lúc đành bó tay.

 “Tôi nghe Tiếu Tiếu nói rồi, cô ấy luôn bảo cậu là một tên khốn.”

 Lệ Ngự Nam không phản đối, trong chuyện tình cảm với Mạt Sinh, anh cảm thấy mình quả thực là một tên khốn.

 “Nhưng mà Mạt Sinh thật sự rất yêu cậu, đã bao nhiêu năm rồi, cậu cũng nên chấp nhận đi, cô ấy mới là lựa chọn tốt nhất để làm vợ cậu.” Tiết Lục khuyên nhủ.

 Lệ Ngự Nam lắc đầu, khoảng cách giữa anh và Mạt Sinh là thiên sơn vạn thủy, cả đời này cũng chẳng thể chuyển dời được.

 “Nếu tôi đến bên Mạt Sinh thì sẽ có lỗi với Hướng Vãn, trước đây tôi đã có lỗi với cô ấy một lần, lần này tôi không thể như thế nữa.”

 “Thế Mạt Sinh thì sao? Cô ấy đã yêu cậu lâu như thế, cậu vẫn phụ lòng cô ấy ư?”

 Lệ Ngự Nam mím môi, đấu tranh dữ dội, anh đã cho Mạt Sinh năm năm hôn nhân, cho cô biết hậu quả của việc yêu anh, chắc bây giờ cô đã hối hận rồi chứ?

 Yêu Lệ Ngự Nam này chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời Mạt Sinh.

 “Tôi không biết nữa.”

 Lệ Ngự Nam chợt thấy phân vân, lúc này đây anh lại không nỡ nhẫn tâm nữa.

 Mạt Sinh ngắm chiếc khăn choàng mà mình đã đan xong, màu đen rất hợp với Lệ Ngự Nam, bởi anh luôn mang lại cho người ta một cảm giác lạnh lùng xa cách, cô lại rất yêu hình tượng lạnh lùng này của anh, bởi anh lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng khi yêu một người nào đó thì sẽ rất ấm áp với người ấy.

 Cũng không biết khi nào mới có thể tặng chiếc khăn này cho Lệ Ngự Nam, tạm thời cứ giữ lại, để sau này hẵng tính vậy.

 Khi Lệ Ngự Nam về nhà thì Mạt Sinh đang ngồi trong phòng khách, cô thật sự cảm thấy hơi tuyệt vọng, sự căm ghét của Lệ Ngự Nam đối với cô khiến cô sinh ra một nỗi sợ, dù không có chuyện xảy ra vừa rồi thì niềm tin anh sẽ hồi tâm chuyển ý vốn cũng đã lung lay từ lâu lắm rồi.

 Nhìn thấy Mạt Sinh ngồi giữa phòng, Lệ Ngự Nam chợt cảm thấy có hơi kì lạ, bởi vẻ mặt của Mạt Sinh không còn hồ hởi như trước nữa mà bình lặng như một ngọn lửa đã tắt.

 Mạt Sinh ngẩng đầu, hai mắt sưng húp do đã khóc quá nhiều, cất giọng khản đặc: “Lệ Ngự Nam, tôi tha cho anh đấy, li hôn đi.”

 Một tiếng thịch vang lên, Lệ Ngự Nam có cảm giác trái tim mình vừa rơi xuống một hố sâu không đáy, li hôn vốn là một chuyện đáng mừng, nhưng tại sao khi nhìn thấy Mạt Sinh rơi lệ, anh lại chẳng hề vui chút nào?

 Lệ Ngự Nam cố trấn tĩnh ngồi xuống đối diện Mạt Sinh rồi cau mày hỏi: “Li hôn? Cô nghĩ kĩ chưa?”

 Dù không có tình yêu, Mạt Sinh vẫn kiên trì được năm năm, cô vốn có thể kiên trì được lâu hơn nữa, có thể cả đời này sẽ ở mãi bên cạnh Lệ Ngự Nam, nhưng khi hay tin có đứa bé mà Lệ Ngự Nam vẫn tàn nhẫn bắt cô phải bỏ đi thì cô quyết định từ bỏ, cô không thể để đứa bé xảy ra chuyện, Lệ Ngự Nam li hôn xong sẽ đến bên Kỉ Hướng Vãn, thế thì cô sẽ chúc phúc cho anh, chỉ mong anh đừng làm hại con của cô.

 “Ừm, tôi nghĩ kĩ rồi, li hôn đi, tôi chúc phúc cho anh và Kỉ Hướng Vãn.”

 Mạt Sinh nói một cách khó khăn, nhìn gương mặt đẹp trai của Lệ Ngự Nam bằng ánh mắt lưu luyến.

 “Được.”

 Lệ Ngự Nam bình thản nói rồi đứng lên bước đi.

 Đêm đó, cả hai ngủ riêng, Mạt Sinh không ngủ được, Lệ Ngự Nam lại càng không dám ngủ, nhớ lại những lời Mạt Sinh đã nói lúc sáng, cô bảo anh li hôn đi, dùng một thái độ rất nhẹ nhàng để đối diện với anh, Lệ Ngự Nam cảm thấy trong lòng khó chịu, sao cô có thể thanh thản như thế? Không phải cô vốn yêu anh đến chết đi sống lại sao?

 Hôm sau, Mạt Sinh dậy từ rất sớm, đúng ra phải nói là cả đêm không ngủ, sắc mặt có hơi tiều tụy, cô chỉ sửa soạn qua loa một chút rồi ra ngoài, đúng lúc Lệ Ngự Nam cũng bước ra.

 Hai người nhìn nhau, Lệ Ngự Nam nhìn thẳng vào cô, nhưng Mạt Sinh thì lại lạnh lùng quay mặt đi.

 Bước xuống lầu, Lệ Ngự Nam cứ tưởng Mạt Sinh sẽ đi chung xe với mình, nhưng đột nhiên nhìn thấy có một chiếc xe đỗ trước cửa, người bước ra từ trong đó chính là Hứa Trạm, vẻ mặt Lệ Ngự Nam lập tức biến sắc, ánh mắt toát ra vẻ giận dữ, nhưng cố gắng bặm chặt môi để không phát tiết.

 “Hứa Trạm sẽ chở tôi, anh cứ đi theo.” Mạt Sinh lạnh lùng nói.

 Hứa Trạm liếc nhìn Lệ Ngự Nam rồi khẽ cười, “Ngự Nam, lâu rồi không gặp, cậu vẫn cứ như xưa.”

 Lệ Ngự Nam không nuốt nổi cục tức này nữa, khi Mạt Sinh vừa bước vào trong xe thì liền nắm chặt tay cô, “Vợ của tôi, không cần cậu phải nhọc lòng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.