Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 37




Kỉ Hướng Vãn nhếch mép rồi tự tin nói: “Xem ra cô cũng đã biết, Ngự Nam năm xưa bỏ rơi cô là vì muốn kết hôn với một người phụ nữ khác, người phụ đó chính là tôi, lúc đó Ngự Nam đã muốn kết hôn với tôi rồi, nhưng vì cái chết của cô, còn có sự ra đời của Tiểu Bảo nên anh ấy mới hủy hôn với tôi. Mạt Sinh, cô dùng thủ đoạn này để giành lấy sự thương hại, cố ý giở trò này rồi năm năm sau quay về bên cạnh Ngự Nam có đúng không?”

Mấy lời này khiến Mạc Niệm giật mình, thì ra Kỉ Hướng Vãn chính là tình địch của cô chứ không phải bạn bè gì cả, mà Kỉ Hướng Vãn nói như thế chính là muốn dằn mặt cô, Mạc Niệm cười lạnh lùng: “Ý cô muốn nói tôi tranh giành tình yêu của người khác?”

“Không phải sao?” Kỉ Hướng Vãn nói tiếp: “Tôi đã yêu Ngự Nam nhiều năm như vậy, sao có thể bị cô hủy đi? Cô có biết cô đã hủy đi hạnh phúc của tôi không? Để lại đứa con rồi lại dùng chiêu mất trí nhớ để cầu xin sự thương hại, đây chính là thủ đoạn của cô! Cô tưởng Ngự Nam thật sự yêu cô sao? Nếu không phải do áy náy thì anh ấy đã kết hôn với tôi từ lâu rồi.”

Mạc Niệm nắm chặt bàn tay, trong lòng bừng lên ngọn lửa giận, “Kỉ Hướng Vãn, cô đừng có tự suy diễn rồi nói tôi muốn nắm lấy Lệ Ngự Nam không buông, thôi được, cho dù tôi có dùng thủ đoạn để trói buộc Lệ Ngự Nam thì đó cũng là bản lĩnh của tôi, còn cô thì sao? Cô chỉ là một người phụ nữ mà anh ta không thèm, có quyền gì mà ở đây lên mặt với tôi?”

“Cô…” Kỉ Hướng Vãn bị nói trúng chỗ đau, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì không nổi nóng nữa mà tiếp tục cười nói: “Cô sai rồi, sự áy náy Ngự Nam dành cho cô rồi cũng sẽ mất thôi, cô có dám đánh cược rằng sẽ có một ngày Ngự Nam lại bỏ rơi cô lần nữa để đến bên cạnh tôi không?”

“Là kẻ thứ ba mà lại hiên ngang thế này, tôi cũng phục cô thật, thế thì cứ chờ đến ngày Lệ Ngự Nam bỏ rơi tôi mà đến với cô đi, tôi cũng mong ngày đó lắm.” Mạc Niệm nhếch mép cười, không hề tỏ ra yếu thế.

Kỉ Hướng Vãn không nói lại được Mạc Niệm nên không còn bình tĩnh nổi nữa, “Cô có nghe rõ lời tôi nói không? Tôi muốn cô rời xa Ngự Nam, cô đã bỏ đi năm năm rồi, Ngự Nam sắp quên cô rồi, cô còn quay về làm gì?”

Mạc Niệm giờ đã hiểu rõ mục đích của Kỉ Hướng Vãn nên không còn khách sáo nữa, cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện tiếp, “Đương nhiên là vì muốn xem kết cục của kẻ thứ ba như cô rồi, mấy lời cô nói với tôi hôm nay sao lại không nói trước mặt Lệ Ngự Nam? Hay là chúng ta ba mặt một lời đi, anh ta có yêu cô hay không, có muốn kết hôn với cô hay không, chúng ta đi hỏi là sẽ rõ ngay, dù gì tôi cũng li hôn với anh ta rồi, không cần thiết phải dây dưa.”

Tại nhà họ Lệ, Lệ Ngự Nam sau khi nghe lời khuyên của Tiết Lục đã bày hoa hồng khắp nhà, chờ Mạc Niệm về để cầu hôn, anh đã chọn nhẫn cưới, cố ý muốn tạo sự bất ngờ cho Mạc Niệm, lâu thế này mới cầu hôn, không biết sẽ thế nào, không biết Mạt Sinh có thích hay không.

Lúc này, Lệ Ngự Nam thật sự rất căng thẳng, sợ Mạt Sinh sẽ từ chối, cũng sợ xảy ra sơ suất gì đó, anh bảo Tiểu Bảo gọi điện cho mẹ, hỏi khi nào mẹ về. Tiểu Bảo ngoan ngoãn đi gọi điện, nhưng lại nghe thấy tiếng Mạt Sinh đang cãi nhau với một người phụ nữ.

Tiểu Bảo vội vàng chạy đi báo cáo với Lệ Ngự Nam: “Bố ơi, mẹ bị người ta ức hiếp, con nghe thấy tiếng cãi nhau.”

Lệ Ngự Nam vừa nghe thấy liền giật mình, vội khoác áo, “Tiểu Bảo, ở đây chờ bố đưa mẹ về.”

Dứt lời, anh liền lái xe đi, gọi điện cho Mạt Sinh: “Em đang ở đâu?”

Mạc Sinh nghe máy, trong lòng thấy nực cười, “Tôi đang ở quán cà phê, anh đến đón tôi đi.”

Tiểu tam cũng đã tìm đến rồi, cô cũng muốn xem thử Lệ Ngự Nam sẽ giải quyết thế nào.

“Mạt Sinh, mọi chuyện đều là lỗi của tôi, nhưng xin cô hãy tha cho Ngự Nam đi, cô với Ngự Nam không thể có hạnh phúc đâu, tôi cũng không muốn cãi nhau với cô, chỉ muốn cô từ bỏ, tha cho Ngự Nam, khi cô sinh Tiểu Bảo không phải đã bảo Ngự Nam từ bỏ cô sao? Anh ấy đã từ bỏ cô năm năm rồi, sao cô còn bám lấy, giữ lấy hạnh phúc không thuộc về mình chứ?”

Kỉ Hướng Vãn lại chuyển sang đòn tấn công hòa nhã, nhưng Mạt Sinh không trúng kế này, cô rõ ràng mới là người bị hại, sao có thể nhượng bộ? Đời này người cô không muốn thua nhất chính là Kỉ Hướng Vãn, cô cũng muốn Kỉ Hướng Vãn biết rõ ai mới là kẻ quá đáng.

Lệ Ngự Nam chạy đến, nhìn thấy Mạt Sinh liền gọi: “Mạt Sinh.”

Kỉ Hướng Vãn nhìn thấy Lệ Ngự Nam thì giật mình, nhưng vẫn nở nụ cười, chào hỏi thân thiết: “Ngự Nam, anh đến rồi.”

Lệ Ngự Nam nhìn thấy Kỉ Hướng Vãn thì liền khó chịu, giữa anh và cô ta đã không còn quan hệ gì, giờ cô ta lại đến tìm Mạt Sinh, “Sao cô lại ở đây? Cô đã nói gì với Mạt Sinh?”

“Chẳng có gì cả, em chỉ ôn chuyện cũ với Mạt Sinh thôi.’

Mạt Sinh không ngốc đến thế, đều đã là người lớn, cũng không còn ấu trĩ, có việc gì cũng đều có thể nói thẳng, “Kỉ Hướng Vãn nói người anh yêu là cô ta, còn nói muốn quay về bên anh, khuyên tôi nên ra đi, tôi chẳng qua chỉ là vợ cũ của anh, hoàn toàn không nên bám lấy anh không buông, tôi thấy cô Kỉ nói cũng có lí, được, tôi trả tự do cho anh, sau này anh đến với Kỉ Hướng Vãn đi.”

Mạt Sinh nói một câu tuyệt tình rồi quay lưng bỏ đi. Lệ Ngự Nam tái mặt, vội nắm lấy tay cô, “Mạt Sinh, em nghe anh giải thích, anh đã không còn liên lạc gì với Kỉ Hướng Vãn nữa, trong lòng anh chỉ có em.”

“Ha ha.” Mạt Sinh cười lạnh lùng, giằng tay ra, “Lệ Ngự Nam, anh đừng hòng gạt tôi, không phải năm xưa anh vì cô ta mà li hôn với tôi, muốn cưới cô ta sao? Tôi sẽ giúp hai người toại nguyện, các người muốn yêu đương thì cứ yêu đương, tôi không muốn nghe anh giải thích, kiếp này tôi với anh kết thúc rồi!”

Mạt Sinh nổi giận đùng đùng bước ra khỏi quán cà phê, mặc kệ Lệ Ngự Nam í ới gọi phía sau. Lệ Ngự Nam thấy đau đầu, khó khăn lắm mới khiến cho tình cảm của Mạt Sinh tốt lên một chút, giờ lại bị Kỉ Hướng Vãn phá hỏng, anh lạnh lùng nhìn Kỉ Hướng Vãn rồi tuyệt tình nói: “Kỉ Hướng Vãn, đừng ép tôi, nếu cô muốn hủy hoại tất cả thì tôi cũng không ngại mà hủy hoại cô đâu!”

“Ngự Nam.” Kỉ Hướng Vãn vẫn không bỏ cuộc, “Mạt Sinh có gì tốt? Cô ta hoàn toàn không hiểu anh, em mới là người yêu anh nhất.”

Lệ Ngự Nam trừng mắt nhìn Kỉ Hướng Vãn rồi nắm cổ áo cô ta đẩy vào tường, “Người tôi yêu chỉ có Mạt Sinh, cô nghe cho rõ, sau này nếu còn làm phiền Mạt Sinh thì tôi sẽ giết chết cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.