Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 36




“Mạt Sinh, thật ra Lệ Ngự Nam mấy năm nay đã thay đổi rồi, chăm sóc con trai, không cặp kè ai, có lẽ đã trở thành người đàn ông đúng như tưởng tượng của cậu, cậu quay về mình cũng không phản đối, có nhiều thứ mình nhìn thấy rất rõ.” Giản Tiếu khuyên nhủ.

Mạc Niệm vẫn còn đang đấu tranh, nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận Lệ Ngự Nam, “Cậu đừng nói nữa, mình đã nghe Hứa Trạm kể lại những việc xảy ra trước đây, tạm thời không thể tha thứ cho anh ta, mình đến đây là vì Tiểu Bảo thôi, Tiểu Bảo là con trai mình, mình phải chịu trách nhiệm chăm sóc nó.”

“Lệ Ngự Nam đã làm cậu tổn thương năm năm, nhưng cũng đã chờ cậu năm năm, hai người dây dưa cũng đã mười mấy năm rồi.” Giản Tiếu nắm lấy tay Mạc Niệm, không cần biết cô có còn nhớ mình không, dù gì họ vẫn là bạn thân.

Mạc Niệm cảm thấy an ủi, cũng nắm tay Giản Tiếu, “Mình biết rồi, cho mình thêm thời gian đi.”

Là một người phụ nữ, nếu một người đàn ông đã làm mình tổn thương đến mức độ ấy mà vẫn bỏ qua cho anh ta thì anh ta sẽ không nhớ, ngày tháng sau này vẫn còn dài, cô không vội.

Lệ Ngự Nam lại giở chiêu cũ, dẫn Tiểu Bảo đến gặp Mạc Niệm đòi ngủ chung, Mạc Niệm nhìn Tiểu Bảo rồi lại nhìn Lệ Ngự Nam, sau đó bế Tiểu Bảo vào trong rồi nhếch mép cười với Lệ Ngự Nam: “Lệ Ngự Nam, anh đừng có lấy Tiểu Bảo ra làm giáp chống đạn nữa, đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì, anh đi ngủ riêng đi, không được vào đây.”

“Anh…”

Lệ Ngự Nam chưa kịp nói dứt câu, Mạc Niệm đã đóng sầm cửa lại trước mặt anh.

Lệ Ngự Nam xụ mặt, lủi thủi bước về phòng.

Hôm sau Mạc Niệm thức dậy bước xuống phòng khách đã thấy Lệ Ngự Nam ngồi nghiêm chỉnh ở đó đợi cô, Mạc Niệm ngồi xuống ăn qua loa bữa sáng, vừa uống một ngụm sữa thì chợt nghe Lệ Ngự Nam nói: “Mạt Sinh, chúng ta tái hôn đi.”

Mạc Niệm suýt phun cả sữa ra ngoài, “Chúng ta li hôn rồi sao?”

“Ừ.” Tuy Lệ Ngự Nam không dám thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng với tình hình hiện giờ, chỉ khi tái hôn thì anh mới không còn lo lắng Mạc Niệm sẽ rời xa anh, “Chúng ta tái hôn đi.”

Sắc mặt Mạc Niệm sa sầm, lúc đầu rõ ràng chính Lệ Ngự Nam đã ép cô li hôn, giờ lại muốn tái hôn với cô, thế gian này làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

“Anh đừng có mơ, thôi tôi đi làm đây.”

Mạc Niệm không đồng ý, cầm túi xách lặng lẽ bỏ đi.

Lệ Ngự Nam nhìn theo bóng dáng Mạc Niệm rồi thở dài, rốt cuộc phải làm sao mới xoa dịu được trái tim cô?

Vì chuyện này mà Lệ Ngự Nam rất đau đầu, lúc đi làm cũng vẫn suy nghĩ tìm cách, đúng lúc Tiết Lục đến, Tiết Lục đã kết hôn với Giản Tiếu được mấy năm, luôn biết cách nịnh nọt khiến cho Giản Tiếu vui vẻ, rõ ràng rất có bản lĩnh trong chuyện này.

“Tiết Lục, tôi hỏi cậu một chút.” Lệ Ngự Nam gãi gãi mũi, có hơi ngượng ngùng.

Tiết Lục nhấp một ngụm cà phê, lần đầu tiên thấy dáng vẻ lúng túng của Lệ Ngự Nam liền hỏi: “Ừ, có chuyện gì?”

“Cậu và vợ cậu, e hèm…” Lệ Ngự Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cậu có cách gì để giữ tình cảm vợ chồng vậy?”

Tiết Lục bật cười, hiểu rõ tâm tư của Lệ Ngự Nam, “Giữa cậu và Mạt Sinh lại có vấn đề sao?”

Vấn đề tình cảm của Lệ Ngự Nam khiến anh rất đau đầu, anh biết trái tim của Mạt Sinh vẫn hướng về anh, chỉ là cô không thể quên đi được những tổn thương trước kia, anh cũng rất hối hận, bất lực, tự trách, nhưng giờ phải mau chóng nghĩ cách xoa dịu trái tim cô, chỉ có như thế thì tên tình địch đáng ghét kia mới có thể tránh xa ra được.

“Hiện giờ tôi không có cảm giác an toàn, tôi sợ nếu Mạt Sinh không tái hôn với tôi, sau này xuất hiện đám ong bướm vây quanh thì biết làm sao? Cho nên tôi phải nghĩ cách trói cô ấy lại.” Lệ Ngự Nam không hề muốn thừa nhận mình đã thua Mạt Sinh, nhưng hết cách rồi, đây chính là sự thật.

Tiết Lục xoa cằm, thích thú như đang xem phim, “Cậu muốn tái hôn với Mạt Sinh, chuyện này dễ thôi, cậu cầu hôn cô ấy đi, nếu không được thì sẽ lại nghĩ cách khác, thế nào cũng có cách khiến cô ấy cắn câu thôi.”

“Sáng nay tôi đã nói chuyện tái hôn với cô ấy rồi, nhưng cô ấy quay đầu bỏ đi thẳng.”

“Ha ha ha, cậu muốn chọc tôi cười chết ư?” Tiết Lục lắc đầu, “Cậu phải chuẩn bị chu đáo chứ, nhẫn cưới này, hoa này, sự lãng mạn đấy, có hiểu không? Có ai mà cầu hôn như cậu chứ?”

Ở tiệm hoa, Mạc Niệm đang kiểm tra lại thu nhập tháng này, định mua cho Tiểu Bảo một ít đồ chơi, lúc vừa tính xong thì chợt có một người xuất hiện đứng trước mặt cô, Mạc Niệm ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là một cô gái xinh đẹp, cô gái cứ nhìn chằm chằm vào cô, Mạc Niệm quay lại nhìn đằng sau, rõ ràng không có ai khác.

“Mạt Sinh, lâu rồi không gặp, không ngờ cậu vẫn còn sống.”

Mạc Niệm ngẩn người một lúc rồi mỉm cười, “À, cô quen tôi sao?”

“Mình là Kỉ Hướng Vãn, bạn của cậu đây, cậu quên rồi sao?” Kỉ Hướng Vãn cười tươi như hoa, không thể nhận ra mục đích thật sự.

“Vậy sao?” Mạc Niệm không hề biết quan hệ giữa cô và Kỉ Hướng Vãn nên tạm thời tin lời cô ta.

Kỉ Hướng Vãn thân thiết nắm lấy tay Mạc Niệm, nhưng Mạc Niệm lại thấy cảm giác này không giống như khi với Giản Tiếu, khi nói chuyện với Giản Tiếu cô thấy rất thoải mái, còn với Kỉ Hướng Vãn thì lại cảm thấy nghi ngờ. Mạc Niệm liền rụt tay lại rồi cười nói: “Mình còn chút việc chưa làm xong.”

“Không sao đâu, cậu cứ làm đi, mình chờ cậu, ngồi nói chuyện một chút.” Kỉ Hướng Vãn cũng không vội, tràn đầy tự tin.

Sau khi xong việc, Mạc Niệm cùng Kỉ Hướng Vãn đến một quán cà phê trò chuyện, ngoài mặt Kỉ Hướng Vãn tỏ ra bình thản thoải mái, hỏi han những chuyện linh tinh, nhưng cuối cùng vẫn hỏi đến việc giữa Mạc Niệm và Lệ Ngự Nam.

“Cậu bị mất trí nhớ, nhưng chắc cũng đã nghe nói Lệ Ngự Nam đã bỏ rơi cậu thế nào có đúng không?”

Mạc Niệm ngẩn người một lúc, sa sầm nét mặt rồi ngẩng đầu nhìn Kỉ Hướng Vãn.

“Cậu nói thế là có ý gì?” Mạc Niệm cảnh giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.