Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 32




“Không sao đâu, em vui là được rồi.” Hứa Trạm mỉm cười, anh đã theo đuổi cô lâu đến thế rồi, vốn cũng không hi vọng nhiều, chỉ mong cô có thể hạnh phúc.

“Hạnh phúc của em thì em cứ tự quyết định, anh sẽ không ngăn cản đâu.”

“Anh nói thế là sao? Lẽ nào anh nghĩ em và Lệ Ngự Nam có gì đó sao?” Mạc Niệm ngượng ngùng, cô thật sự không muốn làm vợ của Lệ Ngự Nam.

“Nếu Tiểu Bảo là con của em, còn Lệ Ngự Nam là chồng trước của em thì sao? Em có tái hôn với cậu ta không?” Hứa Trạm hỏi.

Mạc Niệm có hơi nghi ngờ, dường như Hứa Trạm biết điều gì đó.

“Anh nói thế là có ý gì?”

“Anh đã biết thế nào cũng có ngày hôm nay, em sẽ không thể bỏ mặc đứa bé, nhưng em nên nhớ rõ, em là người đã từng chết một lần, em từng nói sẽ từ bỏ Lệ Ngự Nam, không bao giờ muốn dây dưa gì với cậu ta nữa, thôi bỏ đi, cứ nghe theo trái tim em vậy, dù gì hai người cũng đã có con rồi.”

Hứa Trạm thấy bất lực, nhưng anh không muốn Mạc Niệm khó xử, có vài việc cứ để thuận theo tự nhiên vậy, nếu cứ giấu giếm mãi, đến lúc cô lấy lại được kí ức thì liệu có hận anh không? Thế nên cuối cùng anh nhường quyền quyết định lại cho Mạc Niệm.

Gương mặt Mạc Niệm biến sắc, Hứa Trạm nói thế nghĩ là mọi việc đều là sự thật ư? Lúc này, trong lòng Mạc Niệm chợt cảm thấy căm ghét Lệ Ngự Nam, nếu Lệ Ngự Nam đã từng phụ cô, làm ra chuyện có lỗi với cô, thế thì cô chẳng có lí do gì để ở bên cạnh anh cả, Mạc Niệm nghĩ từ nay về sau, cho dù Lệ Ngự Nam có đưa cô về nhà thì cô cũng sẽ không cho anh vào nhà nữa.

“Em sao thế?”

Lệ Ngự Nam đứng trước cửa hỏi.

Mạc Niệm khó chịu đáp: “Anh đưa Tiểu Bảo đi đi, sau này đừng xuất hiện ở đây nữa.

“Tại sao?” Lệ Ngự Nam cau mày, “Có phải Hứa Trạm đã nói gì đó với em không?”

“Tôi phải hỏi anh, có phải anh đã từng làm chuyện có lỗi với vợ cũ của mình không?” Mạc Niệm lạnh lùng hỏi.

Lệ Ngự Nam mím môi, im lặng, anh không biết phải trả lời Mạc Niệm thế nào.

“Anh đã từng làm chuyện có lỗi với vợ cũ của mình, sau đó cô ấy còn bị anh hại chết, thấy tôi trông giống vợ cũ của anh, anh liền theo đuổi tôi, nếu theo đuổi được tôi rồi thì anh định làm gì, lại hại tôi chết nữa đúng không? Lệ Ngự Nam, lòng dạ anh thật xấu xa!”

“Không phải như thế đâu.” Lệ Ngự Nam vội vàng giải thích, nhưng Mạc Niệm không muốn nghe mà đóng mạnh cửa lại, thấy thế, Lệ Ngự Nam vội đưa tay ra cản, cảnh cửa đóng sầm vào bàn tay anh.

Mạc Niệm hốt hoảng, vội mở cửa ra, Lệ Ngự Nam lúc này đau đến nhăn nhó mặt mày, nhưng vẫn mặc kệ, không quan tâm vết thương mà chạy đến nắm vai Mạc Niệm, “Mạt Sinh, cho anh một cơ hội đi, lần này anh sẽ không rời xa em nữa, xin em đừng đuổi anh đi.”

Lệ Ngự Nam khẩn khoản cầu xin, anh sợ Mạc Niệm không tha thứ cho anh mà sẽ xa lánh anh, anh không cần gì cả, chỉ cần cô luôn ở trong tầm mắt của anh thôi.

Mạc Niệm chợt thấy khóe mắt rưng rưng, cô nhìn vào ánh mắt Lệ Ngự Nam, nhưng cuối cùng vẫn giằng tay ra, “Đừng nói nữa, tôi không phải Mạt Sinh, tôi là Mạc Niệm, anh đừng có nhận lầm người.”

Lệ Ngự Nam vẫn không buông tay, ôm chặt lấy gương mặt Mạc Niệm, áp sát vào người cô, “Cho dù em có mất kí ức hay không thì em cũng vẫn yêu anh có đúng không? Ánh mắt của em không gạt được anh đâu, Mạt Sinh, chúng ta đừng xa nhau nữa, anh yêu em.”

Mạc Niệm nhắm chặt mắt, không muốn nghe những lời đường mật của Lệ Ngự Nam nữa, cô không biết, không biết gì cả, đầu óc cô bây giờ trống rỗng. Lệ Ngự Nam khẽ vuốt ve gương mặt cô rồi hôn lên môi cô, môi cô rất mềm, khiến Lệ Ngự Nam si mê, càng hôn thắm thiết hơn rồi đẩy Mạc Niệm vào tường.

Mạc Niệm giật mình, hốt hoảng đẩy Lệ Ngự Nam ra rồi tát anh một bạt tai, Lệ Ngự Nam bị đánh ngẩn người, không ép Mạc Niệm nữa.

“Anh đi đi, tôi không tin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Mạc Niệm đóng cửa rồi ngồi bệt xuống đất bật khóc.

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy có một nỗi đau không diễn tả được, nhất là những câu mà Hứa Trạm đã nói với cô, dường như đã chạm vào chỗ sâu kín nhất trong cô, khiến cô không muốn đến gần Lệ Ngự Nam nữa, Hứa Trạm sẽ không nói dối cô, nếu cô thật sự chính là vợ cũ của Lệ Ngự Nam thì cô chẳng có lí do gì để tái hợp với anh cả.

Lệ Ngự Nam đau lòng đứng bên ngoài rất lâu, Tiểu Bảo lúc này mới chạy đến khẽ lay tay anh, uất ức nói: “Có phải mẹ không cần chúng ta nữa không?”

Lệ Ngự Nam bế Tiểu Bảo lên, cố gượng cười, “Không đâu, là do mẹ giận bố thôi, mẹ vẫn yêu con mà.”

Mạc Niệm ngồi trong nhà nghe thấy câu nói ấy của Tiểu Bảo thì đau xót vô cùng, cô hà tất phải làm tổn thương một đứa trẻ, hơn nữa đứa trẻ ấy rất có khả năng chính là con trai cô? Mạc Niệm mím chặt môi, đấu tranh không biết có nên ra ngoài gặp họ không, nhưng cuối cùng tình cảm cũng không thắng nổi lí trí, cô cần phải làm rõ xem đó là con ai rồi mới tính tiếp.

Kí ức trước đây của Mạc Niệm đều đã mất sạch, khi tỉnh lại chỉ thấy Hứa Trạm ở bên cô, cô không biết mình là ai, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Hứa Trạm bảo với cô rằng, cô vừa được tái xinh, vừa từ Quỷ Môn Quan trở về. Cô không còn kí ức, nhưng không cảm thấy cô đơn, dường như quá khứ bị mất ấy là điều cô không muốn nhớ.

Hôm nay nghe những lời Hứa Trạm nói, cô lại càng hiểu sự phụ bạc của Lệ Ngự Nam đã từng khiến cô đau lòng rất nhiều.

Mạc Niệm đứng chờ trước cửa nhà Hứa Trạm cả đêm, hôm sau, khi Hứa Trạm ra ngoài, nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, vội bảo cô vào nhà, Mạc Niệm sắc mặt tiều tụy, cả đêm không ngủ nên không còn tinh thần gì, cô chỉ muốn hỏi một việc, rốt cuộc giữa cô và Lệ Ngự Nam đã từng xảy ra chuyện gì.

“Hứa Trạm, anh đừng nói dối em, em là ai? Lệ Ngự Nam và em có quan hệ gì? Em muốn anh phải nói thật cho em biết, chuyện này rất quan trọng với em.” Mạc Niệm hỏi một cách kiên định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.