Kỉ Hướng Vãn rất xinh đẹp, dáng người cao ráo, rất xứng đôi với Lệ Ngự Nam, còn Mạt Sinh sau khi trở thành bà nội trợ thì chỉ mặc áo phông quần bò, cũng không trang điểm, hệt như mấy bà thím vậy.
Mạt Sinh không thể so sánh được với Kỉ Hướng Vãn, bởi cô chỉ giữ hình tượng trước mặt Lệ Ngự Nam, còn với người khác thì cô không quan tâm.
“Ngự Nam, cái cà vạt này đẹp quá, hợp với anh lắm.” Kỉ Hướng Vãn cầm một cái cà vạt lên ướm thử.
Lệ Ngự Nam nở nụ cười âu yếm, “Em chọn cái gì cũng đẹp.”
Kỉ Hướng Vãn liền e thẹn, “Thế thì anh mau thay đi.”
Lệ Ngự Nam liền ngoan ngoãn tháo cà vạt, đưa cái cà vạt cũ cho Kỉ Hướng Vãn rồi đeo cà vạt mới vào.
Kỉ Hướng Vãn bĩu môi, “Cái cà vạt này nhà quê quá, anh vứt đi, phải dùng cái mới chứ.”
“Ừ.”
Mạt Sinh đứng ngay đối diện họ, nấp sau mấy cái giá treo quần áo, nhìn Kỉ Hướng Vãn đem vứt cái cà vạt mà cô đã chọn lựa kĩ càng buổi sáng vào thùng rác, hệt như tấm lòng của cô đã bị Kỉ Hướng Vãn vứt đi vậy.
“Con hồ li tinh này, để mình giúp cậu dạy dỗ cô ta.” Giản Tiếu nổi giận mắng chửi.
Nhưng Mạt Sinh liền vội vàng ngăn Giản Tiếu lại, lắc đầu nói: “Đừng, cứ mặc kệ họ đi.”
“Cậu bị sao thế? Lệ Ngự Nam là chồng cậu đấy.”
Mạt Sinh đau lòng cắn môi, “Sau này sẽ không còn nữa.”
“Cậu vẫn chưa chịu nói cho anh ấy biết sao? Năm năm trước rõ ràng chính cậu đã cứu anh ấy, sao lại biến thành Kỉ Hướng Vãn? Chuyện này cậu đã giấu lâu như vậy rồi, định giấu cả đời sao?” Giản Tiếu nổi giận đùng đùng.
Mạt Sinh ngẩng đầu nhìn, cô đã từng nói cho Lệ Ngự Nam biết rồi, chỉ là anh không tin mà thôi, bởi anh đã mất đi một phần kí ức, cô không trách anh, chỉ là cô không mong ngày tháng sau này sẽ không ai ở bên cạnh anh.
Sau khi buồn bã chia tay Giản Tiếu, Mạt Sinh xách mấy bộ đồ tây đã chọn mua đem đến văn phòng của Lệ Ngự Nam, cô định giao hết mấy bộ đồ này cho anh, để sau này anh đi làm hay về nhà đều sẽ không cần lo lắng mấy việc vụn vặt này.
Khi đến cửa, cô chợt nghe bên trong vang lên tiếng của Kỉ Hướng Vãn, “Lệ Ngự Nam, anh đừng nghịch nữa, đủ rồi… ưm…”
Những tiếng rên đê mê vang lên khiến Mạt Sinh đứng chết trân tại chỗ, nhưng lần này không phải tim quặn thắt mà là bụng quặn thắt, cơn đau từng đợt ập đến khiến cô gập người lại.
Cô cố đẩy cửa ra, nhìn thấy Lệ Ngự Nam và Kỉ Hướng Vãn đang nằm trên sô pha, Kỉ Hướng Vãn đã cởi áo để lộ lưng trần, nhìn thấy Mạt Sinh bước vào thì liền hốt hoảng chui vào lòng Lệ Ngự Nam.
Lệ Ngự Nam liền cau mày hét to: “Đi ra!”
Mạt Sinh cố tỏ ra trấn tĩnh cười nói: “Cô Kỉ đã bất cẩn quá rồi, ngay trong văn phòng mà lại làm chuyện mèo mỡ.”
Kỉ Hướng Vãn tỏ vẻ uất ức nhìn Lệ Ngự Nam, Lệ Ngự Nam lập tức sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói: “Mạt Sinh, tôi và Hướng Vãn có làm gì cũng không liên quan đến cô, đi ra!”
Mạt Sinh nắm chặt bàn tay, tim đau nhói, chợt cảm thấy có một luồng khí nóng như muốn chực trào ra khỏi cổ họng, cô đặt túi quần áo lên bàn rồi cố gượng cười: “Lệ Ngự Nam, đây là đồ vét của anh, sau này nhớ mặc, nếu không sau này bận rộn quá lại quên mất, lại phải bảo trợ lí chuẩn bị, cho dù em không còn bên cạnh nữa, anh cũng phải chăm sóc tốt bản thân.”
“Cô bị bệnh thần kinh gì thế?” Lệ Ngự Nam bực dọc đứng lên phía sau Mạt Sinh.
Mạt Sinh quay lại, nhìn Lệ Ngự Nam bằng ánh mắt lưu luyến, “Không có gì, em chỉ sợ anh không chăm sóc tốt cho mình.”
“Mạt Sinh, cô không cần lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Ngự Nam.” Kỉ Hướng Vãn ôm lấy cánh tay Lệ Ngự Nam, “Tôi có nấu một ít cháo hải sản cho Ngự Nam, cô cũng ăn một ít đi.”
Vừa nói, Kỉ Hướng Vãn vừa múc ra một bát cháo trong cặp lồng ra cho Mạt Sinh, Mạt Sinh ăn một ít, mùi hải sản quá nồng khiến cô cảm thấy dạ dày thắt lại, một mùi máu tanh chợt xộc lên cổ, khiến cô không thể chịu nổi nữa, đánh rơi bát cháo xuống đất rồi bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Máu nhuộm đỏ cả bồn sứ, trông vô cùng đáng sợ, Mạt Sinh tái mặt, nhìn vào gương, thấy Lệ Ngự Nam đang bước vào thì liền vội vàng nhấn nút xả sạch số máu ấy đi.