Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 29




Mạc Niệm hơi ngẩn người một chút rồi lịch sự hỏi: “Thưa anh, anh muốn mua hoa sao?”

Lệ Ngự Nam không kiềm nổi kích động, chạy đến nắm tay Mạc Niệm ôm vào lòng rồi gọi: “Mạt Sinh!”

Mạc Niệm lại ngẩn người lần nữa, cứ ngây ra tựa vào ngực Lệ Ngự Nam một lúc rồi mới vùng vẫy giằng ra, “Thưa anh, tôi không quen anh, xin anh tự trọng!”

“Mạt Sinh, anh là Ngự Nam đây, chồng của em đây, Mạt Sinh, em vẫn còn sống!” Lệ Ngự Nam xúc động đến mức phát khóc, không muốn buông Mạc Niệm ra, “Tiểu Bảo nói em ở đây, anh còn không tin, không ngờ em thật sự vẫn còn sống, tốt quá, anh nhớ em biết chừng nào.”

Mạc Niệm vùng vẫy mạnh, nhưng Lệ Ngự Nam ôm quá chặt, cô có cố thể nào cũng không giằng ra được, mặt mũi đỏ bừng, “Anh à, anh bỏ tôi ra, anh mà cứ thế này thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

“Có phải em đang trách anh, không muốn tha thứ cho anh không? Anh biết mình sai rồi, cho anh cơ hội chuộc lỗi đi, đời này anh sẽ không làm em tổn thương nữa đâu, chúng ta còn có Tiểu Bảo, xin em tha thứ cho anh được không?” Lệ Ngự Nam ôm lấy Mạc Niệm, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô, lại càng tin chắc cô chính là Mạt Sinh.

Mạc Niệm vùng vẫy một lúc mới hít thở được, bình tĩnh nói: “Tôi tên Mạc Niệm, không phải Mạt Sinh, anh chắc chắn đã nhận nhầm người rồi.”

“Không, em chính là Mạt Sinh, vợ của anh.” Lệ Ngự Nam vẫn kiên quyết không buông.

Mạc Niệm thấy mệt mỏi với Lệ Ngự Nam, sao có thể nhận nhầm vợ của mình chứ? Cô lừ mắt với anh, cảm thấy nực cười, cầm lấy túi xách rồi muốn đi ra ngoài, nhưng Lệ Ngự Nam vẫn đuổi theo, không muốn rời xa, Mạc Niệm rất khổ tâm, lẽ nào người đàn ông này muốn bám đuôi mình sao?

“Anh à, anh mà còn đi theo là tôi báo cảnh sát đấy!”

“Em sống ở đâu? Anh đưa em về.” Lệ Ngự Nam cũng sợ làm cô hốt hoảng nên dịu dàng nói.

“Anh đừng đi theo tôi là được, tôi không phải Mạt Sinh, đừng để tôi phải bực mình.”

Mạc Niệm mau chóng bắt một chiếc taxi rời đi.

Lệ Ngự Nam nhìn theo bóng dáng của cô, cảm thấy kì lạ, tại sao Mạt Sinh lại không chịu nhận anh? Cho dù cô có thật sự không tha thứ cho anh thì cũng phải có chút xúc động chứ.

Trong lòng đầy ngờ vực, Lệ Ngự Nam hôm sau lại quay lại, Mạc Niệm trông thấy anh thì cảm thấy rất áp lực, “Sao anh lại đến nữa? Tôi đã nói tôi không phải Mạt Sinh, tôi là Mạc Niệm, không phải vợ của anh, tôi cũng chưa kết hôn.”

“Không sao, anh chỉ muốn đến thăm em, theo đuổi em.” Lệ Ngự Nam cười nói

Mạc Niệm giật mình, mím môi, “Tôi không chấp nhận.”

“Em không chấp nhận cũng không sao, dù sao anh cũng có thời gian, sẽ khiến em lại yêu anh.” Lệ Ngự Nam cứ mặt dày đứng đó không đi.

Mạc Niệm thấy người đàn ông này thật là kì lạ, lần đầu tiên gặp thì bảo cô chính là vợ anh, lần thứ hai gặp thì liền bảo sẽ theo đuổi, Mạc Niệm nghi ngờ có lẽ tinh thần anh không bình thường, lập tức đề phòng, nhưng cho dù có muốn cướp tiền cướp sắc thì cũng không bám lấy lâu đến thế này, Mạc Niệm thật sự không hiểu nổi mục đích của Lệ Ngự Nam.

“Bó số hoa này lại cho tôi.” Lệ Ngự Nam bảo hai nhân viên khác trong tiệm lấy cho anh một bó hồng.

Cầm bó hoa, Lệ Ngự Nam chìa ra trước mặt Mạc Niệm: “Tặng em.”

“Anh à, anh có nhầm lẫn không vậy? Mua hoa tiệm tôi tặng cho tôi?” Mạc Niệm không quá phản cảm với Lệ Ngự Nam, nhưng cũng không có cảm tình.

“Anh trả tiền rồi, anh muốn tặng em.”

“Tôi không nhận đâu.” Mạc Niệm mặc kệ Lệ Ngự Nam mà bỏ đi.

Con đường theo đuổi vợ thật là gian nan, nhưng Lệ Ngự Nam không bỏ cuộc, ngày nào cũng đến tìm Mạc Niệm, đợi đến khi cô quen với sự hiện diện của anh rồi thì Lệ Ngự Nam liền lấy ra vũ khí lợi hại nhất: Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo sau khi tan học liền chạy đến tiệm hoa, gọi í ới: “Mẹ ơi.”

Đây quả là một món vũ khí lợi hại, Mạc Niệm vừa trông thấy Tiểu Bảo thì tất cả những khó chịu đều tan biến hết, ngồi xuống ôm Tiểu Bảo vào lòng, “Sao con lại đến nữa?”

“Con nhớ mẹ.” Tiểu Bảo nũng nịu.

Trái tim Mạc Niệm như tan chảy ra, cô thơm lên má Tiểu Bảo rồi véo nhẹ lên đôi má bầu bĩnh, “Con đúng là một đứa bé đáng yêu, cứ liên tục gọi mẹ làm cô suýt nữa cứ tưởng là thật.”

“Bởi vì mẹ chính là mẹ của con mà, con chính là cục thịt trên người mẹ đấy, cho dù mẹ có nhớ con hay không thì cũng không thể từ chối con được.” Tiểu Bảo cười hi hi.

Lệ Ngự Nam trông thấy cảnh hai mẹ con ríu rít bên nhau liền thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng cả đời này sẽ không còn được gặp lại Mạt Sinh, thật không ngờ kì tích lại xảy ra.

“Muộn thế này rồi, các bạn trong trường đều đã về cả, con không sợ bố con sẽ lo lắng sao?” Mạc Niệm hỏi.

“Bố con ở ngay đây này, bố bảo con qua đây, bố nói mẹ không chịu tha lỗi cho bố, muốn đuổi bố đi, bảo con qua đây nói giúp.” Tiểu Bảo vừa nói vừa chỉ Lệ Ngự Nam.

Lệ Ngự Nam khẽ đằng hắng, thằng bé này vừa có mẹ là liền bán đứng bố, quả đúng là đứa con ngoan do anh nuôi dạy.

“Đây là con của anh sao?” Mạc Niệm kinh ngạc, cô còn tưởng Lệ Ngự Nam chỉ là đang đùa giỡn với mình, nhưng không ngờ Tiểu Bảo lại là con của anh.

“Ừ, là con của chúng ta.” Lệ Ngự Nam cười âu yếm.

Mạc Niệm vội giấu đi vẻ ngượng ngùng, đặt Tiểu Bảo xuống, sắp đến giờ tan làm rồi, nhưng hai cha con này cứ không chịu đi, cô thật sự cảm thấy rất khó xử.

Lệ Ngự Nam nháy mắt với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo hiểu ý liền nói: “Mẹ ơi, Tiểu Bảo tối nay có thể đến ngủ ở nhà mẹ không? Con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.