Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 27




Tiểu Bảo mắt đỏ hoe, cảm thấy tổn thương.

“Mau xin lỗi đi, còn không thì gọi phụ huynh đến đây!” Mẹ cậu bé kia nói.

“Con không xin lỗi, là cậu ấy mắng con, nói con không có mẹ.” Tiểu Bảo giận dữ.

“Thằng bé này làm sao thế? Có nói gì thì con cũng không thể đánh người ta được, con trai cô bình thường rất hòa nhã, tại sao chỉ gây sự với con? Chắc chắn là do con đã khiêu khích nó.”

Tiểu Bảo cảm thấy cô độc, xoa xoa ngón tay, vô cùng uất ức.

Lệ Ngự Nam đang nói chuyện với cô giáo chợt nghe có tiếng huyên náo, nhìn lên thì thấy Tiểu Bảo mắt đỏ hoe đang đứng nghe người ta trách mắng, anh không nói với cô giáo nữa mà chạy vội đến chỗ Tiểu Bảo.

“Chuyện gì thế?” Lệ Ngự Nam hỏi.

Mẹ cậu bé kia lập tức khó chịu, “Đây là con của anh à? Anh xem nó đánh con tôi ra nông nỗi này, còn bé không lo học hành, lại bắt chước người ta đánh nhau.”

Cậu bé kia cứ khóc nức nở, trông rất đáng thương, Lệ Ngự Nam liền cúi mặt hỏi Tiểu Bảo: “Sao con lại đánh bạn?”

“Cậu ấy mắng con, nói con vốn không có mẹ, còn nói mẹ con đã chạy theo người khác.” Tiểu Bảo ấm ức kể rồi cũng bật khóc.

Lệ Ngự Nam liền ôm lấy Tiểu Bảo, anh khó chịu trước lời chỉ trích của phụ huynh kia, sắc mặt lạnh lùng, trừng mắt đáp trả: “Con trai tôi không bao giờ vô cớ đánh người khác, nếu con chị không mắng chửi người ta trước thì Tiểu Bảo sẽ không gây sự.”

“Con trai tôi rất ngoan, bình thường không bao giờ mắng ai, con anh rõ ràng đang nói dối, người làm bố như anh cũng lạ, không hiểu lí lẽ thì thôi, vừa mở miệng ra là đã nói con trai tôi mắng chửi người khác.” Mẹ đứa bé kia giận dữ.

Một cậu bé khác chợt lên tiếng: “Không phải lỗi của Tiểu Bảo đâu, là cậu ấy mắng Tiểu Bảo trước, nói Tiểu Bảo không có mẹ.”

“Nghe thấy chưa? Trẻ con không biết nói dối, mẹ nào thì con nấy thôi, sau này muốn bênh vực con mình thì cũng nên hỏi rõ nguyên nhân trước, đừng có vội trút giận lên con người khác.” Lệ Ngự Nam vẫn rất bình tĩnh, nói chuyện hợp lí.

“Kiểu người gì vậy?” Mẹ cậu bé kia lầm bầm, nhưng thấy những đứa bé khác không bênh vực con mình thì cũng biết điều, dắt con mình lặng lẽ rời đi.

Tiểu Bảo khóc rất đau lòng, câu nói đứa bé không có mẹ đã để lại vết thương sâu sắc trong lòng cậu, Lệ Ngự Nam áy náy an ủi con, “Bố xin lỗi, Tiểu Bảo, bố không bảo vệ tốt cho con.”

Tiểu Bảo lắc đầu, gục đầu trên vai Lệ Ngự Nam nức nở, uất ức nói: “Tiểu Bảo không sao, Tiểu Bảo rất giỏi.”

Lệ Ngự Nam đặt Tiểu Bảo xuống, bảo cậu đi chơi đi.

Tiểu Bảo vẫn không vui, tạm biệt bố xong thì chạy vào trong, đến trước hàng rào trường học, cậu chợt nhìn ra tiệm hoa phía trước, ánh mắt sáng lên, mừng rỡ gọi to: “Mẹ ơi!”

Tiểu Bảo muốn chạy ra ngoài, nhưng không thể mở khóa được, chỉ biết kích động gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, Tiểu Bảo đây, mẹ ơi, mẹ có nghe tiếng Tiểu Bảo gọi không?”

Mạc Niệm đang cắm hoa trước cửa tiệm, nghe tiếng trẻ con gọi liền ngẩng đầu nhìn, thấy ở cổng trường mẫu giáo có một bé trai đang vẫy tay với mình.

Mạc Niệm tự chỉ vào mình, thắc mắc không biết đứa bé kia đang gọi ai, nhưng ánh mắt cứ nhìn thẳng vào cô, gọi cô là mẹ, khiến Mạc Niệm càng ngạc nhiên hơn, một cô gái trẻ độc thân sao có thể là mẹ của một đứa trẻ?

Mạc Niệm bật cười rồi bước vào trong tiệm.

“Mẹ ơi, Tiểu Bảo đây mà, sao mẹ lại không nhìn Tiểu Bảo?” Tiểu Bảo thất vọng, bật khóc, trân trân nhìn Mạc Niệm quay đi.

Tiểu Bảo không vào lớp nữa, cứ ngồi ở cổng trường chờ đợi, muốn chờ đến lúc mở cửa sẽ lẻn ra ngoài, quả nhiên chỉ một lát sau, có một số người từ trong trường đi ra, Tiểu Bảo liền hòa vào đám đông trốn ra.

Băng qua đường là sẽ đến được tiệm hoa, Tiểu Bảo vừa phấn khích vừa kì vọng, vội vàng bước đến, trong cửa tiệm đang có vài người, Tiểu Bảo vừa đi vừa nấp như một tên trộm, cố tìm bóng dáng của Mạc Niệm, đến khi thấy một bóng người quen thuộc đang xoay lưng cắm hoa, cậu liền mừng rỡ chạy đến ôm chân.

“Mẹ ơi, Tiểu Bảo cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi.” Tiểu Bảo nghẹn ngào nói.

Mạc Niệm sững người, hai tay chới với, không dám tin vào tai mình, cúi đầu xuống thì thấy một gương mặt đáng yêu đang đẫm lệ nhìn cô, “Con…”

“Mẹ ơi, mẹ nhìn thấy Tiểu Bảo tại sao lại không ôm? Có phải do con không đáng yêu nên mẹ không thích con không?” Tiểu Bảo uất ức hỏi.

Mạc Niệm có hơi hoang mang, không xoay người được, đành phải cúi xuống cười nói: “Bé con, con đang tìm mẹ sao?”

“Mẹ chính là mẹ của con, bố nói chờ khi Tiểu Bảo lớn rồi mới được gặp mẹ, bây giờ Tiểu Bảo không phải đã lớn rồi sao?” Tiểu Bảo cứ ôm chặt Mạc Niệm.

Trái tim Mạc Niệm như tan ra, nghe những lời nói của Tiểu Bảo, không hiểu sao cô cảm thấy rất thương cảm, bèn bế Tiểu Bảo lên dỗ dành: “Con là con nhà ai? Có nhớ số điện thoại của bố mẹ không? Cô sẽ gọi điện cho bố mẹ đến đón con.”

“Con là con của mẹ mà.” Tiểu Bảo nghẹn ngào.

Mạc Niệm xoa đầu cậu, “Cô vẫn chưa kết hôn, làm sao có con được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.