Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 24




Vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, Lệ Ngự Nam cuối cùng cũng đến được bệnh viện, chạy đi khắp nơi hỏi Mạt Sinh đang ở đâu như một người điên, đến khi đến trước phòng phẫu thuật, Lệ Ngự Nam mới không gào thét nữa, đứng ngây người như khúc gỗ nhìn vào cửa phòng, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ như không khí xung quanh đó đã bị đông cứng, bước chân trở nên nặng nề.

Một tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên khiến Lệ Ngự Nam định thần lại, anh đứng trước cửa, vừa thấy an ủi lại vừa thấy kì vọng, đây chính là con của anh và Mạt Sinh, nhưng nhớ lại sự tàn nhẫn của mình trước đây, Lệ Ngự Nam lại thấy sợ, anh phải làm sao đối diện với Mạt Sinh, đối diện với con của mình đây? Anh thật sự không xứng đáng là một người cha.

Đèn phòng phẫu thuật tắt đi, Lệ Ngự Nam liền gọi to: “Mạt Sinh! Mạt Sinh!”

Bác sĩ bước ra, thấy Lệ Ngự Nam thì liền hỏi: “Ai là người nhà của cô Mạt?”

“Tôi đây, tôi đây!” Lệ Ngự Nam căng thẳng trả lời.

“Đứa bé an toàn rồi, nhưng về cô Mạt thì… chúng tôi đã cố hết sức.” Bác sĩ ái ngại nói.

Lệ Ngự Nam đứng chết trân tại chỗ, rồi chợt nắm lấy cổ áo bác sĩ hét lên: “Sao lại không cứu Mạt Sinh? Tại sao không đi cứu cô ấy? Mau vào cứu cô ấy cho tôi!”

“Anh à, anh vẫn có thể vào thăm cô Mạt lần cuối.”

“Không, mau vào đó cứu Mạt Sinh cho tôi, Mạt Sinh không thể chết, xin hãy lấy mạng sống của tôi đổi cho cô ấy, tôi bằng lòng chết thay cho cô ấy!” Lệ Ngự Nam bật khóc, nghiến chặt răng, nắm chặt không buông cổ áo bác sĩ, đối diện với cái chết, anh cảm thấy rất bất lực, lúc này đây anh rất hận bản thân mình, thà đổi mạng của mình cho cô chứ không muốn cô rời xa anh.

Vợ chồng Tiết Lục cũng đã chạy đến, Tiết Lục liền kéo Lệ Ngự Nam ra, “Ngự Nam, cậu bình tĩnh lại đã.”

“Lệ Ngự Nam, nếu anh đối xử với Mạt Sinh tốt một chút, không tàn nhẫn với cậu ấy như thế thì cậu ấy đâu đến nỗi đau khổ thế này!” Giản Tiếu khóc không thành tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào.

“Mạt Sinh, anh đến đây, Ngự Nam của em đến rồi đây.”

Lệ Ngự Nam đẩy mọi người ra rồi chạy vào phòng phẫu thuật, nhìn Mạt Sinh đang nằm thoi thóp trên bàn mổ, bật khóc như một đứa trẻ, anh quỳ xuống trước mặt Mạt Sinh, cảm thấy hối hận vô cùng, anh đã không ở bên cạnh cô, còn bắt cô phải trải qua những ngày tháng đau đớn nhất.

Lệ Ngự Nam nắm chặt tay của Mạt Sinh, cảm giác lạnh như băng khi tiếp xúc khiến anh sợ hãi, “Mạt Sinh, anh đến rồi, anh có lỗi với em, Mạt Sinh, anh yêu em, cho dù anh mất đi kí ức hay không còn kí ức đi nữa thì người anh yêu vẫn là em, xin em hãy sống tiếp, cho anh cơ hội chuộc tội, nếu em không còn nữa thì anh làm sao sống nổi?”

Mạt Sinh đang nhắm mắt, nghe được những lời hối lỗi của Lệ Ngự Nam, khóe mắt liền rơi lệ, cô cố dùng hơi sức yếu ớt còn lại của mình, mệt mỏi mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt điển trai của Lệ Ngự Nam đã ướt đẫm, anh đã khóc rồi, nhưng tất cả đã quá muộn, cả đời này cô yêu anh đã quá mệt mỏi, đã không còn hơi sức nữa rồi.

“Ngự Nam.” Mạt Sinh yếu ớt nói.

“Anh đây.” Lệ Ngự Nam ôm lấy Mạt Sinh rồi hôn lên trán cô, “Anh nhớ lại cả rồi, anh đã nhớ lại cả rồi, xin em, đừng rời xa anh.”

Mạt Sinh khẽ vuốt nhẹ lên mặt Lệ Ngự Nam, trước đây cô từng rất muốn vuốt lên mặt anh, rất muốn anh ôm lấy mình thế này, giờ có thể chết trong lòng anh thì cô không còn hối tiếc gì nữa.

“Em mệt rồi, em không yêu anh nổi nữa.” Mạt Sinh nghẹn ngào, “Lẽ ra em muốn để anh và Kỉ Hướng Vãn yên ổn kết hôn với nhau, nhưng giờ anh lại biết rồi. Ngự Nam, có thể chết trong lòng anh, em cũng xem như đã đạt được tâm nguyện, nhưng xin anh hãy đối xử tốt với con chúng ta một chút.”

“Em đừng nói nữa, anh sẽ tìm bác sĩ chữa bệnh cho em, em sẽ không chết đâu.”

Mạt Sinh lắc đầu, “Em không trách anh, chuyện này số phận đã an bài, nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nữa, tốt cho anh, cũng tốt cho cả em.”

Lệ Ngự Nam nắm chặt tay Mạt Sinh, “Không được, Mạt Sinh, cho anh thêm một cơ hội đi, em không yêu anh cũng không sao, hãy để anh yêu em, tất cả những đau đớn mà em phải chịu cứ trút hết lên người anh, lần này anh sẽ không buông tay em ra nữa.”

Mạt Sinh mỉm cười, không sao rồi, cô yên lòng rồi, không còn hối tiếc nữa, chỉ mong anh có thể sống tiếp, cho dù sống bên ai cũng phải được hạnh phúc.

“Không đâu, nợ của hai ta đều đã trả hết rồi!”

Bàn tay cô chợt buông thõng xuống, Lệ Ngự Nam giật mình, cố nắm lấy tay cô áp lên má mình, “Mạt Sinh, em chưa chết, anh biết em vẫn còn sống, anh sai rồi, em tỉnh lại đi, đời này anh sẽ không rời xa em nữa, Mạt Sinh, em mau tỉnh lại đi!”

Lệ Ngự Nam gục mặt vào lòng Mạt Sinh khóc nức nở, cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho bản thân vì đã làm ra chuyện ngu xuẩn thế này, chính tay hủy hoại người phụ nữ mình yêu nhất.

“Mạt Sinh!”

Tiếng gào thét đau lòng thê lương ấy vang vọng cả bệnh viện.

Lệ Ngự Nam không dám tin rằng khoảnh khắc giữa anh và Mạt Sinh lại ngắn ngủi như thế, anh vừa khôi phục lại kí ức đã liền âm dương cách biệt với cô.

Anh uống say rồi trở về nhà, mở cửa ra, biết rõ trong nhà không còn Mạt Sinh nữa, Lệ Ngự Nam vẫn gọi to: “Mạt Sinh, anh về rồi đây.”

“Ngự Nam.” Kỉ Hướng Vãn liền ra đón.

Lệ Ngự Nam ngẩng đầu nhìn Kỉ Hướng Vãn rồi cười khinh bỉ, đây đúng là chuyện nực cười nhất anh từng thấy.

Kỉ Hướng Vãn đến khoác tay anh, nhưng bị anh giằng ra, anh lạnh lùng nói: “Kỉ Hướng Vãn, cô giỏi lắm, dám mạo danh Mạt Sinh đến bên tôi, giờ cô ấy chết rồi, cô vừa lòng chưa?”

Kỉ Hướng Vãn khóc nức nở, “Không phải, Ngự Nam, em là vì quá yêu anh thôi, em không hề biết Mạt Sinh bị ung thư dạ dày thời kì cuối.”

Lệ Ngự Nam hận Kỉ Hướng Vãn, cũng hận chính mình, vì Kỉ Hướng Vãn mà anh đã gây ra bao nhiêu sai lầm, “Đừng nói cô yêu tôi, cô có biết bây giờ tôi hận cô nhiều bao nhiêu không? Tôi còn sống là vì vẫn chưa tính sổ với cô, cô mau đi tạ lỗi với Mạt Sinh đi, chúng ta cùng đi tạ lỗi với cô ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.