Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 23




Hứa Trạm cười cay đắng, anh đã nhìn thấy hết mọi bước đi của Mạt Sinh, cô sống lại bên bờ vực của cái chết, đã chịu bao nhiêu đắng cay, tất cả anh đều nhìn rõ hết, làm sao có thể giấu đi được? Anh không thể để cho Lệ Ngự Nam được yên ổn, cũng không thể làm theo tâm nguyện của Mạt Sinh, anh muốn Lệ Ngự Nam phải đau khổ cả đời này.

“Hứa Trạm, cậu đang gạt tôi!” Lệ Ngự Nam gào lên: “Đây không phải là sự thật, Mạt Sinh không thể nào bị ung thư, cô ta không muốn tôi kết hôn với Kỉ Hướng Vãn nên mới sai cậu đến khiêu khích tôi, mau nói cho tôi biết, đây không phải sự thật!”

“Cô ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cô ấy sắp chết rồi.” Hứa Trạm từ từ đánh gục tuyến phòng ngự của Lệ Ngự Nam.

Trước cú sốc này, đầu Lệ Ngự Nam lại đau dữ dội, anh lùi lại, lấy tay ôm đầu, trong cơn kích động quên cả việc uống thuốc.

Mạt Sinh bị ung thư, tại sao lại không nói cho anh biết mà lại giấu anh? Hứa Trạm nói Mạt Sinh đã biết mình bị ung thư từ trước khi li hôn, giờ cô ấy đang ở đâu?

Lệ Ngự Nam cố nhớ lại từng chi tiết, Mạt Sinh có nói chỉ cần cho cô ấy một cuộc hôn nhân mười tháng thì sau đó họ có thể li hôn, lẽ nào cô ấy có ý muốn nói rằng mình chỉ còn sống được mười tháng sao?

“Tôi không tin.”

Giọng của Lệ Ngự Nam trở nên run rẩy, chợt thấy tai mình ù đi, cả người lảo đảo rồi ngã xuống đất.

“Anh Lệ, anh Lệ.” Nhân viên nhà hàng vội chạy đến dìu Lệ Ngự Nam.

Lệ Ngự Nam ôm lấy đầu lúc này đang đau dữ dội, một chú rể trong ngày vui giờ lại trở nên thảm hại thế này, Lệ Ngự Nam đau đớn thở hổn hển, đẩy hết mọi người ra, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của Mạt Sinh, gương mặt của cô trước đây không hề tiều tụy như bây giờ, khi cười lên trông vô cùng xinh đẹp, tại sao anh chưa bao giờ để ý?

Bỗng có một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh, Lệ Ngự Nam giật mình mở mắt, trước mắt anh hiện lên hiện trường vụ tai nạn giao thông nhiều năm trước…

“Mạt Sinh?”

Lệ Ngự Nam kinh ngạc trợn tròn mắt, trong mắt ánh lên cả tia máu, “Chuyện này là thế nào? Vụ tai nạn giao thông rốt cuộc là thế nào?”

Hứa Trạm đứng tựa vào tường tiếp tục nói: “Năm xưa chính Mạt Sinh đã cứu cậu, tại sao cậu lại không tin lời cô ấy nói? Nếu không nhờ kịp thời cứu chữa thì có khi cô ấy đã chết từ mấy năm trước rồi, cô ấy bị thương ở đốt sống là vì che chắn cho cậu khi chiếc xe đổ ập lên, lúc tỉnh dậy cô ấy nhìn thấy cậu ở bên cạnh Kỉ Hướng Vãn thì đã đau đớn biết dường nào, những tổn thương cô ấy phải chịu đều do cậu mang đến.”

Kí ức nhiều năm trước chợt ùa về, Mạt Sinh cả người đầy máu, nằm trên vũng máu, anh cố lay cô dậy, xin cô tỉnh lại, nhưng Mạt Sinh không phản ứng gì.

Nước mắt Lệ Ngự Nam trào ra, nằm bất động rất lâu dưới đất, những người xung quanh chẳng ai dám động vào anh nữa, chỉ có thể gọi to tên anh.

Anh đã nhớ lại, Mạt Sinh mới chính là người vì anh mà bất chấp sinh mệnh, còn anh thì lại chính tay đẩy cô rời xa mình. Năm xưa chính anh đã cầu xin bố của Mạt Sinh gả cô cho anh, đó chính là tâm nguyện của anh, thế mà sau đó anh lại cho rằng bố cô đã trói buộc mình.

“A…”

Lệ Ngự Nam đập mạnh tay xuống đất.

“Sao anh lại có thể quên em?”

Khóe mắt Lệ Ngự Nam đỏ hoe, bàn tay rướm máu, “Mạt Sinh đang ở đâu? Cậu nói cho tôi biết đi, giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

“Cô ấy đang ở bện viện, có lẽ cậu không thể nhìn mặt cô ấy lần cuối đâu.”

“Tôi mặc kệ!” Lệ Ngự Nam kích động gào lên rồi chạy ra ngoài.

Kỉ Hướng Vãn đang mặc áo cưới, trang điểm vô cùng xinh đẹp, đã đến giờ rồi mà không thấy Lệ Ngự Nam đâu nên vội vàng đi tìm, trông thấy anh kích động chạy ra ngoài thì liền nắm tay anh lại, “Ngự Nam, anh muốn đi đâu?”

Lệ Ngự Nam trừng mắt nhìn Kỉ Hướng Vãn đầy thù hận, khiến cô ta giật mình, anh vung tay đẩy cô ta ngã xuống đất rồi lạnh lùng nói: “Tôi sẽ tìm cô tính sổ sau!”

Kỉ Hướng Vãn hoảng loạn gào khóc: “Đừng mà, Ngự Nam, hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi, anh không thể bỏ em lại!”

Nhưng Lệ Ngự Nam vẫn không quay đầu lại mà rời khỏi nhà hàng, anh cần phải đi tìm Mạt Sinh, anh muốn nói với cô rằng, trong lòng anh luôn có cô, cho dù tình yêu này đến quá muộn màng, nhưng anh vẫn không muốn có hối tiếc, ông trời nếu thương xót cho Mạt Sinh, muốn trừng phạt anh thì cứ đổ hết mọi báo ứng lên người anh, anh bằng lòng chết thay cho Mạt Sinh, thay cô chịu hết mọi đau khổ, chỉ mong cô có thể kiên trì sống tiếp.

“Mạt Sinh, em hãy đợi anh, kiếp này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.” Lệ Ngự Nam hối hận vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.