Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 22




Mạt Sinh bệnh nặng phải nhập viện, ngày nào cũng phải chịu sự giày vò đau đớn suốt năm tiếng đồng hồ, còn phải nghĩ đủ cách để đứa bé được khỏe mạnh, cũng may đứa bé rất kiên cường, cho dù mẹ đang bị ung thư thì nó vẫn phát triển rất tốt, vì chuyện này mà Mạt Sinh cảm thấy rất an ủi, chỉ cần con của cô có thể khỏe mạnh lớn lên thì cô sẽ có lòng tin để sống tiếp.

Ngồi trước gương, Mạt Sinh chải lại tóc, mỗi lần lược đưa xuống thì lại có một mớ tóc rụng theo, trên đầu cô không còn bao nhiêu tóc nữa, cô đội mũ là vì muốn che đi, bụng cô giờ cũng không ăn nổi món gì nữa, chủ yếu sống nhờ vào truyền dịch, cứ thế kiên trì cũng đã được mấy tháng.

Phòng bệnh lạnh lẽo vô cùng, ngoại trừ vài y tá ra thì chẳng có ai vào cả, Giản Tiếu và Tiết Lục hôm nay đã đi dự lễ cưới, cô đành phải chờ đợi sự kết thúc trong phòng bệnh, chính tay đẩy người đàn ông mình yêu nhất đến bên cạnh người khác.

Mạt Sinh nhớ lại cái ngày năm năm trước, khi cô được gả cho Lệ Ngự Nam, không cần biết đám cưới được tổ chức ra sao, có hoành tráng hay không, chỉ cần được kết hôn với Lệ Ngự Nam là cô đã hạnh phúc rồi, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, thì ra một người đàn ông nếu yêu một người phụ nữ thì sẽ muốn cho tất cả mọi người biết được đó là người phụ nữ của anh ta, mà nữ nhân vật chính ấy giờ đây chính là Kỉ Hướng Vãn.

Mạt Sinh lại thấy trước mắt nhòe đi, không phải đã nói từ bỏ rồi sao? Tại sao vẫn không làm được?

Mạt Sinh hít một hơi thật sâu, chuyển sự chú ý sang nơi khác, tránh cho tâm trạng quá kích động, chợt có y tá bên ngoài gọi cô đi làm kiểm tra, Mạt Sinh liền ôm bụng đứng dậy bước đi khó khăn, làm một bà mẹ mang thai mười tháng thật chẳng dễ dàng gì.

Mạt Sinh men theo bờ tường di chuyển từng bước một ra ngoài, đột nhiên thấy bụng quặn đau, giống như trước nay, hễ bị đau là cô liền mất hết sức lực, bước đi xiêu vẹo.

Cái thai động rất dữ dội, không biết có phải do cơn đau dạ dày gây ra hay không, bụng cô cũng càng lúc càng đau nhiều hơn, hệt như bị kim châm, hai chân bủn rủn, Mạt Sinh khuỵu xuống đất, cơn đau này khác hẳn những cơn đau năm tiếng mà cô từng chịu đựng, Mạt Sinh ôm bụng quằn quại, cầu cứu bác sĩ.

“Bác sĩ, bác sĩ, tôi sắp sinh rồi.” Mạt Sinh gào to.

Tại nhà hàng, khách dự lễ cưới kéo đến rất đông, huyên náo chờ đợi sự xuất hiện của cô dâu chú rể.

Bóng dáng cao lớn chỉnh tề của Lệ Ngự Nam đứng trước cửa sổ, chờ đến lúc đi đón Kỉ Hướng Vãn, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất hoang mang, cơ thể cũng không thoải mái, cơn đau đầu chốc chốc lại nổi lên, trạng thái tinh thần không tốt lắm, Lệ Ngự Nam uống hai viên thuốc xong mới trấn tĩnh lại rồi bước ra ngoài.

Nhưng khi bước đến cửa lại thấy đầu kêu ong ong, Lệ Ngự Nam liền khựng lại ôm đầu.

“Anh Lệ, anh không sao chứ?” Người ở đó hỏi han.

“Không sao, chúng ta đi thôi.” Lệ Ngự Nam khẽ lắc đầu.

Bước ra hành lang, anh gặp Hứa Trạm đang say bí tỉ. Hứa Trạm tay cầm chai rượu, dáng vẻ vô cùng xơ xác, râu cũng không cạo, hệt như đã nhiều ngày không quan tâm đến bản thân vậy. Nhìn thấy Lệ Ngự Nam bước đến, Hứa Trạm cười khinh bỉ rồi lảo đảo bước đến vỗ vai Lệ Ngự Nam.

“Chúc mừng cậu, Lệ Ngự Nam, hôm nay cậu kết hôn rồi, chúc cậu răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử.”

Hứa Trạm cũng không biết là say thật hay say giả, nói năng lung tung.

Lệ Ngự Nam gạt tay anh ra rồi lạnh lùng nói: “Cậu say quá rồi.”

“Tôi vui, tôi rất vui, nếu cậu không chọn Kỉ Hướng Vãn thì tôi làm sao theo đuổi được Mạt Sinh? Lệ Ngự Nam, cậu có hối hận không? Cậu liệu có hối hận không?” Hứa Trạm hỏi.

“Tôi hối hận gì chứ? Hôm nay là đám cưới của tôi với Kỉ Hướng Vãn, cậu đừng có kiếm chuyện.”

“Không, cậu thì vui vẻ kết hôn, còn Mạt Sinh thì sao? Cô ấy lại đang nằm trên giường bệnh chờ chết, Lệ Ngự Nam, sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy?” Hứa Trạm vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, người ta nói đàn ông không dễ khóc, nhưng Hứa Trạm lại bật khóc, “Kỉ niệm ngày cưới của cậu và Kỉ Hướng Vãn sau này sẽ chính là ngày giỗ của Mạt Sinh, cậu thấy có buồn cười không?”

Câu nói của Hứa Trạm khiến Lệ Ngự Nam cau mày, cậu ta nói thế là có ý gì? Sao lại bảo Mạt Sinh đang nằm trên giường bệnh chờ chết?

“Hứa Trạm, cậu điên rồi!” Lệ Ngự Nam kích động.

“Tôi không điên, tôi muốn cậu phải ray rứt cả đời này, Mạt Sinh sắp chết rồi.”

Lệ Ngự Nam chợt thấy tim mình thắt lại, trợn tròn mắt nắm lấy cổ áo Hứa Trạm, không tin vào tai mình, “Cậu đừng có nói bậy!”

“Tôi có cần phải lấy cái chết của Mạt Sinh ra để đùa với cậu không?”

Hứa Trạm cười nói: “Mạt Sinh muốn sinh con cho cậu, cô ấy không muốn chết trong hối tiếc, nên đã bất chấp việc mình bị ung thư dạ dày mà cố gắng sinh đứa bé ra, mấy tháng nay ngày nào cô ấy cũng bị cơn đau hành hạ, vào đêm trước khi cậu li hôn với cô ấy, Mạt Sinh đã ngất xỉu trong nhà, thế mà hôm sau vẫn tháo kim truyền dịch ra chạy khỏi bệnh viện đến gặp cậu, còn cậu thì sao? Lại muốn li hôn với cô ấy! Lệ Ngự Nam, sao cậu có thể tàn nhẫn như thế? Tại sao Mạt Sinh vẫn cứ yêu cậu, yêu đến mức ngay cả mạng của mình cũng không cần nữa?”

Những lời nói ấy vang vọng trong đầu Lệ Ngự Nam đến ba lần, khiến cho anh hoang mang, anh không dám tin, anh thà cho rằng Hứa Trạm nói dối để ngăn cản đám cưới của anh còn hơn tin rằng Mạt Sinh đã bị ung thư dạ dày thời kì cuối.

“Cậu đang nói dối, Mạt Sinh sao có thể bị ung thư dạ dày? Cô ấy rõ ràng rất khỏe, mấy hôm trước còn đi lại bình thường…”

Lệ Ngự Nam thấy hoảng loạn vô cùng, nỗi sợ dâng tràn, bố của Mạt Sinh cũng qua đời vì bị ung thư dạ dày, giờ Mạt Sinh còn trẻ thế này cũng bị căn bệnh ấy, Lệ Ngự Nam hoang mang, đẩy Hứa Trạm ra.

“Cậu tin hay không thì tùy, tôi cũng không muốn nói, nhưng tôi không kiềm chế được, hạnh phúc của cậu và Kỉ Hướng Vãn tại sao lại xây dựng trên nỗi đau của Mạt Sinh? Cô ấy không được hạnh phúc thì các người cũng đừng hòng hạnh phúc, đây là điều mà cậu nợ Mạt Sinh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.