Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 20




“Vậy được, tôi và Mạt Sinh đã hứa với nhau rồi, dù gì cũng đã sắp sinh, hai đứa sẽ thân thiết thôi.” Giản Tiếu vừa nói vừa bật cười khanh khách, khiến mọi người đều thấy khó xử.

Lệ Ngự Nam chợt rút thiệp cưới đưa cho mọi người, “Đám cưới của tôi và Hướng Vãn, mọi người nhớ đến dự đấy, là mồng một tháng sau.”

Hành động này như một cái tát vào mặt Mạt Sinh, nhưng cô còn không thể nào kêu đau.

Kỉ Hướng Vãn cười bẽn lẽn, “Hai người là bạn thân nhất của Ngự Nam, mong là sẽ được sự chúc phúc của hai người.”

Sắc mặt Mạt Sinh trắng bệch, một người vợ cũ ngồi nghe chuyện chồng cũ sắp kết hôn vốn thật sự không hay chút nào, Mạt Sinh cầm lấy thiệp cưới, mở ra nhìn tấm ảnh cưới đẹp như kim đồng ngọc nữ của họ rồi nở nụ cười chua chát.

Lúc trước, cô và Lệ Ngự Nam kết hôn rất đơn giản, không long trọng thế này, thậm chí chẳng có một tấm ảnh cưới, quả nhiên là một trời một vực.

Giản Tiếu chợt đập bàn đứng dậy, không kiềm được mà nói: “Lệ Ngự Nam, anh có còn lương tâm không? Ngay lúc này lại gửi thiệp cưới, con đàn bà ngồi cạnh anh là hồ li tinh gì mà lại có thể xoay anh như chong chóng, khiến anh muốn rước cô ta vào nhà như thế?”

Câu nói ấy khiến cho gương mặt mọi người ở đó đều biến sắc, nhất là Lệ Ngự Nam, anh cau mày khó chịu, sở dĩ anh nhịn Giản Tiếu là vì cô là vợ của Tiết Lục, nhưng lúc này cô lại chỉ trích anh và Kỉ Hướng Vãn, thế nên anh không muốn nhịn nữa, bèn ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Hướng Vãn đã làm gì chọc giận cô? Cô với Mạt Sinh là bạn thân nên cô không hài lòng, tôi có thể hiểu được, nhưng đừng đem ý kiến phiến diện cá nhân lên bàn ăn để nói như thế.”

“Ý kiến phiến diện cá nhân? Tôi sao có thể phiến diện chứ? Anh vốn là đồ không có lương tâm mà!” Giản Tiếu giận dữ nói.

Chỉ ăn một bữa cơm mà thành ra thế này, Mạt Sinh cũng không muốn nhìn thấy, vội kéo tay Giản Tiếu, “Giản Tiếu, cậu ngồi xuống đi, có bao nhiêu người đang nhìn kìa, cậu không sợ thành trò cười sao?”

“Mình chính là muốn cho họ thấy rõ đôi cẩu nam nữ này đã ức hiếp cậu thế nào, Lệ Ngự Nam, đừng lấy chuyện mất kí ức ra làm cái cớ, anh là một tên khốn, anh có lỗi với Mạt Sinh, nếu sau này anh tỉnh ngộ ra thì cũng đừng mong Mạt Sinh tha thứ cho anh, anh hoàn toàn không xứng.” Giản Tiếu kích động.

“Đủ rồi, Giản Tiếu!” Mạt Sinh không muốn Giản Tiếu nói tiếp nữa, ai biết được cô có để lộ hết mọi chuyện ra không, “Việc của mình cậu không cần lo!”

Giản Tiếu quay sang nhìn Mạt Sinh, cô chỉ muốn giúp bạn mình đòi lại công bằng, nhưng lại bị đối xử thế này, nhất thời cảm thấy hơi thất vọng, Mạt Sinh cũng không muốn sự việc thế này bèn vội nói: “Tôi ra ngoài một chút, mọi người cứ ăn đi.”

Làm ầm lên thế này không hề là điều Mạt Sinh mong muốn, bước ra ngoài nhà hàng, Mạt Sinh ôm mặt, không thể chịu nổi bầu không khí ngột ngạt ấy, hôm nay đến thăm Giản Tiếu thật là không đúng lúc, ai ngờ được lại đụng phải Lệ Ngự Nam thế này? Khi quay người lại thì chợt thấy Lệ Ngự Nam đứng ngay sau lưng mình, Mạt Sinh khựng lại, sau đó quay đi giống như chưa hề nhìn thấy anh.

“Đứa bé vẫn khỏe chứ?” Lệ Ngự Nam không để lộ cảm xúc, chỉ bình thản hỏi.

“Khỏe lắm.”

Giọng của Mạt Sinh càng lạnh lùng hơn, cô yêu Lệ Ngự Nam nhiều bao nhiêu thì lại càng hận sâu bấy nhiêu.

“Sao cô lại gầy thế này? Cô sống tốt chứ?” Lệ Ngự Nam hỏi tiếp.

“Tôi sống thế nào không liên quan gì đến anh.” Mạt Sinh muốn rời đi, cô quay sang nhìn Giản Tiếu bên trong nhà hàng, định không từ mà biệt, “Tôi đi đây, anh giúp tôi nói với Giản Tiếu một tiếng.”

Đúng lúc Mạt Sinh chuẩn bị bước đi thì Lệ Ngự Nam chợt nắm lấy cánh tay cô, Mạt Sinh quay mặt lại nhìn thẳng vào Lệ Ngự Nam rồi hỏi: “Anh muốn làm gì? Chúng ta đã li hôn rồi, cho dù tôi thật sự có chuyện gì thì cũng không liên quan đến anh.”

Gương mặt của Mạt Sinh giờ trắng hơn trước rất nhiều, nhưng đó lại là một màu trắng bệch, Lệ Ngự Nam sao có thể không nhận ra cô có điều bất thường, hoàn toàn khác với lúc trước? “Thời tiết cũng không lạnh lắm, cô lại đội mũ, vừa rồi chỉ ăn có vài thìa cháo trắng, có phải cô không khỏe, có gì đó giấu tôi không?”

Mạt Sinh đột nhiên bật cười, sau đó trấn tĩnh nói: “Nếu tôi nói tôi bị ung thư thì anh có tin không?”

Lệ Ngự Nam liền buông tay cô ra rồi nhếch môi, “Câu nói đùa này không vui chút nào đâu.”

“Vậy nên, Lệ Ngự Nam, tôi không yêu anh nữa rồi, anh đừng bám lấy tôi nữa.” Mạt Sinh quay mặt đi, khóe mắt rưng rưng, cho dù giữa hai người họ có sự hỏi han thì cũng không có nghĩa là có tình cảm.

Mạt Sinh vừa đi được vài bước, Lệ Ngự Nam chợt hỏi: “Mạt Sinh, dạo gần đây tôi cứ luôn đau đầu, trong đầu thường xuyên hiện lên hình ảnh của cô, tại sao lại như thế?”

Lệ Ngự Nam không hiểu được, anh không có tình yêu với Mạt Sinh, người anh yêu là Kỉ Hướng Vãn, nhưng trong đầu anh lại luôn hiện lên rất nhiều hình ảnh của Mạt Sinh, việc này không giống với anh chút nào, khiến anh cứ hoài nghi, muốn tìm một câu trả lời, nhưng sau khi hỏi Mạt Sinh mới phát hiện ra có hỏi cũng chẳng thể nhận được lời giải thích nào.

Nước mắt Mạt Sinh lăn dài từ khóe mi xuống gò má cô, “Tôi chúc mừng anh và Kỉ Hướng Vãn, đừng nói mấy lời vô ích này với tôi nữa, tôi không yêu anh nữa rồi.”

“Tôi cũng mong cô sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.” Lệ Ngự Nam nói.

Dây dưa suốt bao nhiêu năm nay rồi, sự giằng co yêu hận giữa anh và Mạt Sinh cũng nên kết thúc, anh cũng chỉ mong Mạt Sinh sẽ sống tốt, ít ra sẽ tốt hơn khi sống bên cạnh anh.

Mạt Sinh lau nước mắt rồi cười nói: “Tôi sắp đến bên Hứa Trạm, anh cũng biết anh ấy luôn rất yêu tôi, đối xử với tôi tốt hơn anh, là người đàn ông phù hợp với tôi nhất, người ta ai cũng nên nghĩ thoáng ra, nếu tôi cứ bám lấy anh không buông thì đúng là ngu xuẩn, anh yên tâm, tôi đã tìm được hạnh phúc rồi, sẽ vui vẻ hơn nhiều so với khi ở bên anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.