Giản Tiếu nổi giận đùng đùng, “Mạt Sinh, não cậu bị úng rồi à? Anh ta muốn li hôn với cậu, cậu lại tích cực như thế, cậu còn chưa truyền dịch xong, chẳng may trên đường xảy ra chuyện thì biết làm sao?”
Mạt Sinh mỉm cười, nếu đã ngốc thì cứ tiếp tục ngốc đi, dù sao cũng đâu phải lần đầu, “Không sao đâu, cậu cứ để mình đi đi, mình không muốn anh ấy cho rằng mình không giữ lời hứa, mình xin cậu.”
Ánh mắt cầu xin của cô khiến Giản Tiếu mềm lòng, việc giữa hai người họ cô thật sự không thể can thiệp được, đành khẽ mắng: “Cậu nghĩ đi, cho dù cậu có nghĩ cho anh ta thế nào thì anh ta cũng không cảm nhận được.”
Mạt Sinh vẫn đến muộn nửa tiếng, Lệ Ngự Nam đứng đợi ở cổng rất sốt ruột, còn tưởng Mạt Sinh lại giở trò, trong lòng vô cùng khó chịu, khi thấy Mạt Sinh đến nơi, anh cau mày lạnh lùng nói: “Cô đến muộn rồi, tôi còn tưởng cô lại thất hứa!”
“Chúng ta vào trong đi.”
Mạt Sinh ngoài mặt tỏ ra không có gì, nhưng bầu không khí ở ủy ban khiến cô thấy căng thẳng, cảm giác như có dao đâm vào người, không biết tim đau hơn hay bụng đau hơn.
Hai người ngồi trên ghế không nói năng gì, người làm thủ tục li hôn khuyên cả hai hãy nghĩ kĩ rồi hẵng li hôn, Lệ Ngự Nam liền trả lời ngay: “Không cần đâu, đã suy nghĩ rất kĩ rồi.”
Mạt Sinh tuyệt vọng, khi được yêu cầu kí tên, cô có hơi ngập ngừng do dự, nhưng ngước mắt nhìn lại thấy Lệ Ngự Nam kí vào rất nhanh chóng quả quyết.
Cầm chặt cây bút trong tay, nước mắt Mạt Sinh rơi lã chã xuống giấy, lẽ nào không thể đợi thêm sao? Tại sao cứ phải li hôn? Mạt Sinh cứ liên tục hỏi trong đầu, bàn tay run run, khó khăn lắm mới viết được tên mình, khi nhân viên làm thủ tục muốn lấy lại tờ đơn trong tay cô, cô cứ dây dưa không muốn trả.
Dấu mộc xanh được đóng xuống, sợi dây kết nối hôn nhân của họ cuối cùng cũng đã bị tháo, trái tim Mạt Sinh cũng có cảm giác như vừa bị đóng một dấu ấn đau đớn.
Cầm tờ đơn li hôn trong tay, Mạt Sinh không thốt nên lời, khóe mắt ướt sũng.
Ngự Nam, anh có biết không, em không nỡ li hôn với anh, cũng giống như em đã vì anh mà kiên trì suốt mười ba năm nay không hề từ bỏ vậy.
Lệ Ngự Nam phủi tay bỏ đi, hoàn toàn không nhìn vào mặt của Mạt Sinh, cũng chẳng để ý thấy vẻ bất thường của cô, còn Mạt Sinh nhìn theo bóng dáng của anh mà rơi lệ, đây có lẽ là lần cuối cùng mà họ gặp nhau, thế mà Lệ Ngự Nam vẫn chỉ luôn cho cô nhìn thấy bóng anh.
Mạt Sinh lê bước khỏi ủy ban bằng vẻ mặt mệt mỏi, bên ngoài trời rất nắng, nhưng Mạt Sinh lại cảm thấy lạnh vô cùng, không biết là do phản ứng của cơ thể hay do cô vốn không nỡ li hôn, chỉ biết rằng giờ mình không chịu nổi nữa rồi.
Cô cứ lê tấm thân mệt mỏi mà đi, ngẩng đầu nhìn chợt thấy xe của Lệ Ngự Nam, Kỉ Hướng Vãn đang ngồi bên trong, hai người họ ở bên nhau mới đúng là trai tài gái sắc, Mạt Sinh cắn chặt môi, chăm chú nhìn họ, chợt cảm thấy một ngụm máu trào lên từ bụng, cô liền bịt chặt miệng, nhưng máu vẫn trào qua kẽ tay.
Đúng lúc ấy, Lệ Ngự Nam nhìn về hướng cô, Mạt Sinh vội vàng lấy khăn giấy lau sạch sẽ, quay mặt đi rồi rời khỏi ủy ban trước khi Lệ Ngự Nam kịp phát hiện.
Bốn tháng sau.
“Mạt Sinh, Lệ Ngự Nam sắp kết hôn với Kỉ Hướng Vãn rồi, cậu có biết không?”
Kể từ lần gặp Lệ Ngự Nam đến nay đã là bốn tháng, bốn tháng không quá dài, nhưng cũng không quá ngắn, đủ khiến Mạt Sinh phải trải qua một khoảng thời gian giày vò.
Cô như bị tê liệt, giấu hết mọi tình cảm của mình đi, không đem ra thể hiện, cũng không liếm vết thương.
Giản Tiếu vừa sinh con xong, là một bé gái dễ thương, giống hệt như mẹ, khi cười lên thì tít mắt lại, Mạt Sinh chơi đùa với con của Giản Tiếu, cố gắng không quan tâm đến Lệ Ngự Nam.
Họ kết hôn thì đã sao? Cô chẳng qua cũng chỉ là một người khách qua đường trong lòng Lệ Ngự Nam thôi.
“Con bé này đáng yêu quá, mong là mình cũng có thể sinh được một đứa con đáng yêu thế này.”
Mạt Sinh khẽ xoa cái bụng bầu sáu tháng của mình, quên đi đau khổ trước đây, vẻ mặt toát lên sư tự hào của người mẹ.
Giản Tiếu rất lo lắng, cô bước đến trước mặt Mạt Sinh, trước mặt đứa bé trong bụng cô mà sốt ruột nói: “Cậu có nghe thấy lời mình nói không? Lệ Ngự Nam sắp kết hôn với Kỉ Hướng Vãn rồi!”
Mạt Sinh khẽ nhíu mày, nắm chặt bàn tay lại, “Bọn họ muốn kết hôn thì cứ kết hôn đi, có liên quan gì đến mình?”
“Lẽ nào cậu thật sự cam tâm sao? Cậu vì Lệ Ngự Nam mà bất chấp tính mạng sinh ra đứa bé này, thế mà lại cam tâm để họ kết hôn sao?” Giản Tiếu vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, cô thật sự muốn nói cho Lệ Ngự Nam biết Mạt Sinh mới chính là người đã hi sinh nhiều nhất cho anh, người anh có lỗi nhiều nhất trong đời này chính là Mạt Sinh, nhưng Mạt Sinh đã không muốn thì người bạn như cô cũng chẳng thể làm được gì.
“Giản Tiếu, đừng nhắc đến Lệ Ngự Nam trước mặt mình được không?”
Khi Mạt Sinh ngẩng đầu lên, mắt của cô cũng ướt đẫm, cô không chịu nổi sự giày vò này, cảm giác hệt như vừa dâng một phần xương máu của mình cho người khác vậy, nhưng tình cảm cứ miễn cưỡng thì được gì? Cho dù có nói cho Lệ Ngự Nam biết thì anh cũng sẽ cho rằng cô đang giở trò, cô không muốn mang tội danh đó chút nào.
“Lúc trước mình đã nói rồi, Lệ Ngự Nam không tin mình, anh ta cho rằng mình đang lừa anh ta, cho dù mọi người có nói lúc trước mình từng vì anh ta mà chết một lần thì anh ta cũng vẫn tin rằng người đó chính là Kỉ Hướng Vãn, mình không muốn tiếp tục đau khổ nữa, mình thật sự không thể chịu đựng nổi sự giày vò này.” Mạt Sinh bịt miệng, lại nghẹn ngào, nếu đã khổ sở như thế thì cô không nên lại chạm lại vết thương ấy.
Giản Tiếu liền dừng lại, “Mình không nói nữa, cậu đừng khóc, nhưng nếu cậu có chuyện gì thì cả đời này mình sẽ không tha thứ cho Lệ Ngự Nam.”
“Cảm ơn cậu.”
Mạt Sinh lau nước mắt, trong lòng cô chỉ cần có đứa bé là đủ rồi, cô cũng không mong gì khác nữa, không cần tranh giành, chỉ cần đứa bé được bình an vô sự thôi.