Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi

Chương 10




 Lệ Ngự Nam thô lỗ kéo tay Mạt Sinh ra, Mạt Sinh đứng không vững, suýt nữa đã ngã ra đất, cũng may Hứa Trạm kịp thời đỡ cô, Mạt Sinh quay lại trừng mắt nhìn Lệ Ngự Nam, cảm thấy khó hiểu.

 “Ngự Nam, đừng quên hôm nay hai người đi li hôn.” Hứa Trạm nhắc nhở.

 Lệ Ngự Nam lạnh lùng nói: “Trước khi li hôn thì Mạt Sinh vẫn là vợ tôi, không cần người ngoài phải lo!”

 Thế là Mạt Sinh bị lôi vào trong xe của Lệ Ngự Nam, cô vừa cố vùng vẫy gỡ tay của anh ra vừa la hét: “Anh làm thế này là sao? Bỏ tôi ra.”

 Lệ Ngự Nam cười lạnh lùng, quay lại nhìn thẳng vào mắt Mạt Sinh, “Thảo nào cô muốn li hôn, thì ra từ lâu đã muốn chạy vào lòng của Hứa Trạm, cảm thấy không ai yêu mình nữa nên chạy đi yêu Hứa Trạm, cô đúng là thay đổi nhanh thật đấy.”

 Lời mỉa mai của Lệ Ngự Nam khiến mặt Mạt Sinh méo xệch đi, cô không muốn mình cô độc không nơi nương tựa, ít ra Hứa Trạm đối xử với cô tốt hơn nhiều, “Thế còn anh thì sao? Còn đỡ hơn việc anh chẳng hề để tâm đến tôi.”

 Lần này Lệ Ngự Nam không nói gì nữa, chỉ hầm hầm mở cửa xe đẩy cô vào, bầu không khí ngột ngạt trong xe khiến Mạt Sinh không thở nổi, cô liền mở cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào mặt khiến cô tỉnh táo lại một chút.

 Lần này sẽ giải thoát thật sao?

 Mạt Sinh thấy mắt nhòa đi, nhưng không dám khóc trước mặt Lệ Ngự Nam, cô không muốn anh cảm thấy không nỡ, cũng không muốn người ta nói cô tỏ vẻ, rõ ràng chính cô đã đề nghị li hôn, lại còn tỏ vẻ uất ức thế này.

 Quá yêu một người, cảm giác cả thế giới chỉ có một người ấy, chịu bao khổ sở đắng cay, đến cuối cùng vẫn không nắm được bóng hình người ấy.

 Đi được nửa đường, Mạt Sinh chợt cảm thấy bụng nhói đau hệt như có kim châm, khó chịu vô cùng, gương mặt cô trở nên trắng bệch, hai tay ôm chặt bụng.

 Lệ Ngự Nam quan sát thấy có điều bất ổn, quay đầu lại nhìn thì thấy Mạt Sinh đầm đìa mồ hôi, liền lập tức đạp phanh xe, “Cô sao thế?”

 “Đưa tôi đến bệnh viện.” Mạt Sinh nắm chặt tay của Lệ Ngự Nam cầu xin: “Bụng tôi đau quá, tôi sợ đứa bé có chuyện.”

 Lệ Ngự Nam nhíu mày, đứa bé này đến quá đột ngột, nhưng anh cũng không thể giương mắt nhìn Mạt Sinh đau đớn thế này, liền lập tức quay đầu xe đưa cô đến bệnh viện.

 “Anh Lệ, cái thai trong bụng chị Lệ không ổn định, cần nhập viện quan sát vài ngày.”

 Mạt Sinh nằm trên giường với gương mặt trắng bệch, lấy tay xoa bụng, chỉ cần đứa bé vẫn còn thì cô sẽ vẫn còn hi vọng.

 Lệ Ngự Nam nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp rồi lạnh lùng nói: “Tôi ra ngoài một chút.”

 Khi phòng bệnh không còn ai nữa thì Lục Tiết chợt bước vào, trong tay cầm báo cáo xét nghiệm rồi nghiêm trọng nói: “Mạt Sinh, em có biết em bị ung thư dạ dày thời kì cuối không?”

 Mạt Sinh không muốn bàn đến việc này, ung thư, cái chết, nỗi đau bệnh tật, Mạt Sinh đều đã nghĩ đến cả rồi, nhưng cô không hề hối hận đã làm thế này, “Em biết, em sống không nổi mười tháng nữa.”

 “Ngự Nam chưa biết sao?” Tiết Lục hỏi.

 “Anh ấy không biết.” Mạt Sinh cúi mặt, không muốn nói ra, “Em xin anh đừng cho anh ấy biết, khi em còn sống thì em mong anh ấy đừng biết gì cả. Phải thực sự cho rằng em bám lấy anh ấy mưởi tháng nữa thì sẽ li hôn, có thể thì anh ấy mới không đau khổ.”

 Vừa nói cô vừa nuốt nước bọt, cô đã yêu Lệ Ngự Nam mười ba năm, nhưng không hề thấy mệt mỏi chút nào, chỉ khi biết bản thân mình chỉ còn sống được mười tháng nữa thì mới đau đớn rơi lệ, Lệ Ngự Nam không yêu cô cũng không sao, chỉ cần giữ vững lòng tin thì cô hoàn toàn có thể sống vì anh.

 “Sao em phải khổ như thế?” Tiết Lục thở dài.

 “Nếu anh là em thì anh cũng sẽ làm như thế thôi, em không muốn anh ấy đau khổ, cái chết với em mà nói là một việc đau lòng, thế nên em không muốn anh ấy cũng phải chịu nỗi đau ấy, có thể anh ấy biết được thì sẽ cảm thấy được giải thoát, nhưng em không dám đánh cược.”

 Đây là cách mà Mạt Sinh yêu Lệ Ngự Nam, như con thiêu thân lao vào lửa, đến chết cũng không thôi.

 Mạt Sinh đã thấy đỡ hơn một chút, cô vô cùng cẩn thận với đứa bé trong bụng, cố gắng dùng hơi sức cuối cùng để sau này có thể sinh nó ra.

 Lệ Ngự Nam chợt gửi tin nhắn bảo cô lên tầng thượng một chuyến.

 Mạt Sinh cả buổi không thấy Lệ Ngự Nam đâu, biết anh đang ở tầng thượng thì cũng cố gắng lê thân đến đó.

 Gió trên tầng thượng có hơi lớn, thổi vào người Mạt Sinh lạnh toát, nhưng Mạt Sinh nhìn quanh mà chẳng thấy Lệ Ngự Nam đâu, chỉ thấy Kỉ Hướng Vãn đứng trước mặt mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.